Khâu Bạch Y quay đầu nhìn ra ngoài điện, khẽ cười, cậu Diệp này rất cứng rắn.
Ở học cung Thiên Vân, khi nghe được tin tức này, Thượng Thần Thiên Vân bỏ cuốn sách cổ màu vàng trong tay xuống, một lúc lâu sau cũng không nói gì, Tịnh An ở một bên cúi đầu, cô ta đang cười.
Cây sinh mệnh Thiên Hành rơi vào tay Nhất Niệm rồi.
Nụ cười trên môi Tịnh An càng rạng ngời…
Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.
Rất nhiều cường giả nền văn minh Thiên Hành chạy đến Thiên Hành Sinh Mệnh Giới, khi nhìn thấy cây sinh mệnh Thiên Hành đã biến mất, tất cả cường giả nền văn minh Thiên Hành đều như bị sét đánh, cả người ngơ ngác.
Nếu không còn cây sinh mệnh Thiên Hành nữa, tức là nền văn minh Thiên Hành sắp tuyệt chủng.
Rất nhiều cường giả nền văn minh Thiên Hành đều tức giận nhìn Diệp Quân, ước gì có thể nuốt sống hắn.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn các cường giả nền văn minh Thiên Hành đang tức giận nhìn mình, hắn bỗng xòe tay ra, cười nói: “Đến đây đánh ta này”.
Mọi người: “…”
Đến đây đánh ta này!
Diệp Quân vừa nói thế, các cường giả nền văn minh Thiên Hành suýt nữa tức nổ phổi.
Vài cường giả không kiềm chế được muốn ra tay nhưng lại bị Thượng Thần Thiên Huyên cách đó không xa ngăn lại, bất lực nên chỉ đành kiềm chế cơn giận.
Thượng Thần Thiên Huyên nhìn Diệp Quân không nói gì, bà ta cũng khá tò mò về người đàn ông đến từ nền văn minh ngoại tộc trước mặt này.
Một mình hắn làm loạn nền văn minh Thiên Hành, còn lấy đi cây sinh mệnh Thiên Hành, rõ ràng là muốn sống chết với nền văn minh Thiên Hành.
Phải biết rằng, nền văn minh ngoại tộc nào cũng sẽ biến sắc khi nghe đến nền văn minh Thiên Hành, nhưng người đàn ông trước mặt lại chẳng sợ gì khi đối mặt với nền văn minh Thiên Hành.
Không hề tầm thường chút nào.
Lúc này bà ta cũng nghĩ đến lời Thượng Thần Thiên Vân từng nói.
Nền văn minh Thiên Hành bị Ác Đạo Minh bày mưu tính kế rồi. Diệp Quân cách đó không xa cũng đang nhìn Thượng Thần Thiên Huyên, vì Nhất Niệm nên dĩ nhiên hắn cũng biết người trước mặt này là Thượng Thần Thiên Huyên, một trong hai vị Thượng Thần lớn của nền văn minh Thiên Hành.
Thượng Thần Thiên Huyên nhìn Diệp Quân: “Ngươi muốn làm gì?”
Diệp Quân định lên tiếng, Thượng Thần Thiên Huyên bỗng trở nên mờ ảo: “Mẹ nó chứ, không có võ đức gì cả”.
Diệp Quân thầm mắng, sau đó rút kiếm chém một nhát.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Vèo!
Sau khi một tia kiếm quang nổ tung, cả người Diệp Quân lùi về sau cả vạn trượng.
Thượng Thần Thiên Huyên không ra tay nữa mà nhìn vào lòng bàn tay phải của mình, có một vết kiếm khá sâu xuất hiện trong lòng bàn tay bà ta, máu không ngừng chảy ra, lòng bàn tay lập tức bị nhuộm đỏ.
Thượng Thần Thiên Huyên ngẩng đầu lên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, cau chặt mày.
Lúc này sắc mặt Diệp Quân cũng vô cùng nghiêm trọng, nếu không có tu luyện mấy chục năm trong truyền thừa, e là hắn không thể chống đỡ được một hiệp khi đối mặt với người phụ nữ này.
Mạnh quá!
Thượng Thần Thiên Huyên bỗng đi về phía Diệp Quân: “Ngươi thấy thế này được không? Ta và ngươi một đánh một, nếu ta thua, ngươi có thể đi bất cứ lúc nào; nếu ta thắng, ngươi phải trả lại cây sinh mệnh Thiên Hành cho nền văn minh Thiên Hành”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Thượng Thần Thiên Huyên: “Ta có cần thiết phải…”, hắn còn chưa dứt lời, chỉ thấy Thượng Thần Thiên Huyên ở phía xa lại trở nên mờ ảo.
Con mẹ nó!
Sắc mặt Diệp Quân lập tức sầm lại, người phụ nữ này thật đúng là chẳng có chút phong độ nào của cao thủ cả. Sau khi Thượng Thần Thiên Huyên trở nên mờ ảo, thời không chỗ Diệp Quân bỗng trở nên hư ảo, một luồng sức mạnh bí ẩn bao vây chặt lấy hắn như gông kiềng, khiến hắn không thể cử động.
Nhưng ngay lúc này kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân bỗng rung lên.
Vù!
Sau một tiếng kiếm vang lên, thời không xung quanh bỗng nứt ra như một chiếc gương, Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên đâm mạnh về phía trước.