Thượng Thần Thiên Vân gật đầu, sau đó lại lấy một chiếc nhẫn không gian ra đặt vào tay Nhất Niệm: “Đi đi!”
Nhất Niệm đột nhiên ôm lấy Thượng Thần Thiên Vân, nước mắt thoáng chốc tuôn rơi.
Thượng Thần Thiên Vân khẽ mỉm cười vỗ nhẹ lên vai cô ta, sau đó nói: “Mau đi đi”.
Nhất Niệm lau nước mắt, cô ta nhìn Tịnh An ở bên cạnh, vẫy tay nói: “Tịnh An, đợi chúng ta trở về trong huy hoàng nhé”.
Nói xong, cô ta kéo Diệp Quân đi vào trong đường hầm thời không.
Tịnh An rơi nước mắt: “Dê của ta…”
Nhất Niệm và Diệp Quân vừa đi thì có một ông lão đi vào.
Bên cạnh ông lão còn có một người đàn ông trung niên đi theo, người đàn ông này chính là người chấp pháp Thôi Âm kia.
Thấy ông lão này, sắc mặt của Tịnh An còn đang tiếc sau này không được ăn dê nữa lập tức trở nên nặng nề.
Tổng lý nội các Mục Tướng.
Mục Tướng nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân với nét mặt phức tạp: “Thượng Thần, bà làm thế này… Hầy!”
Thượng Thần Thiên Vân bình tĩnh nói: “Tướng Lão, cho họ một cơ hội đi”.
Mục Tướng lắc đầu: “Nếu bỏ qua cho chuyện này thì về sau còn ai làm theo thần pháp nữa? Nếu đều học theo Nhất Niệm thì chẳng phải nền văn minh Thiên Hành sẽ loạn luôn à?”
Thượng Thần Thiên Vân lạnh lùng nói: “Vậy thì thay đổi thần pháp đi?”
Mục Tướng cười khổ: “Thượng Thần, đây là thứ mà tổ tiên đặt ra, sao có thể nói đổi là đổi được?”
Thượng Thần Thiên Vân đi sang một bên ngồi xuống, sau đó nói: “Tướng Lão, ngồi nói chuyện một lát không?”
Mục Tướng lắc đầu: “Thượng Thần, bà đừng kéo dài thời gian nữa, bà đưa bọn họ đi đâu?”
Thượng Thần Thiên Vân đáp: “Ta quên mất rồi”.
Nét mặt Mục Tướng trở nên cứng đờ, ông ta lắc đầu cười khổ, không nói gì nữa mà dẫn theo Thôi Âm xoay người rời đi. Vì ông ta biết tiếp tục mất thời gian với Thượng Thần này không có ý nghĩa gì cả. Ông ta không thể ép Thượng Thần này làm bất cứ chuyện gì, đừng nói ông ta, dù lúc Thiên Hành Chủ còn ở đây, ngài ấy cũng vô cùng đau đầu với Thượng Thần này.
Sau khi hai người nhóm Mục Tướng rời đi, trong mắt Thượng Thần Thiên Vân nhất thời lộ vẻ lo lắng, dù bà ta ủng hộ Nhất Niệm và Diệp Quân, nhưng bà ta biết nền văn minh Thiên Hành chắc chắn không cho phép Nhất Niệm ở bên một người đàn ông ngoại tộc, dù có chạy đến chân trời góc biển, nền văn minh Thiên Hành cũng sẽ không bỏ qua.
Nghĩ đến đây, vẻ lo lắng trong mắt bà ta càng trở nên nồng đậm hơn.
Nhưng nét mặt của Tịnh An ở bên cạnh thì lại rất bình tĩnh, vì cô ta biết sở dĩ Nhất Niệm dẫn Diệp Quân đi cũng không phải chỉ vì sợ Diệp Quân bị tổn thương, cô ta còn sợ nền văn minh Thiên Hành và Diệp Quân sẽ xảy ra mâu thuẫn, từ đó gặp phải tai hoạ ngập đầu.
Chỉ mỗi cô ta và Nhất Niệm biết nữ kiếm tiên váy trắng kia có thực lực đáng sợ đến mức nào.
Nếu Diệp Quân bị tổn thương ở đây…
Tịnh An thở dài một lần nữa: “Dê của ta…”
Bên ngoài đại điện.
Sau khi Mục Tướng và Thôi Âm đi ra ngoài, Mục Tướng khẽ thở dài, không biết phải làm sao.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!