Nói xong, hắn lấy ra một cây bút ký tên giấy sinh tử, sau đó đi vào bên trong Huyền Tháp.
Tiểu Tháp: “…”
Ông lão vẫn còn sững sờ tại chỗ, một lát sau, ông lão nhìn vào bên trong tháp, tức giận nói: “Mẹ kiếp, ngươi nói chuyện bậy bạ với ta ở đây, ngươi nghĩ rằng cha của ngươi là Kiếm Chủ Nhân Gian sao? Người trẻ tuổi không lo học giỏi, mẹ nó, chỉ thích chém gió khoe khoang! Thật là!”
Bên trong tháp.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Lời vừa rồi… ngươi…”
Diệp Quân cười ha hả: “Tháp gia, ta chém gió vớ vẩn một chút thôi! Nếu không, ta sợ ông ta sẽ truy hỏi ta mãi!”
Tiểu Tháp im lặng.
Ngươi mạnh hơn cha ngươi, cha ngươi đôi khi là khoác lác vớ vẩn, mà ngươi khoác lác giống y như thật!
Không đúng!
Đó là sự thật!
Tháp gia cạn lời.
Bấy giờ, giọng nói bí ẩn đột nhiên nói: “Tiểu Tháp, ta khuyên ngươi nên cẩn thận hơn nữa! Thằng nhóc này thoạt nhìn thành thật, nhưng thật ra hắn rất biết quan sát!”
Tiểu Tháp im lặng.
Nó cũng nhìn ra rồi!
Tên nhóc này nhiều khi nói vu vơ một câu nhưng là đang gài bẫy người ta!
Nghĩ đến đây, Tiểu Tháp chợt thấy hơi đau đầu!
Người nhà họ Dương sao không có một ai có đầu óc đơn giản hết vậy?
Ôi!
Tiểu Tháp thở dài, muốn che giấu thân phận của tên này càng ngày càng khó khăn!
Nhưng tuyệt đối không thể để cho tên này biết thân phận của hắn bây giờ được, nếu không, mất đi cảm giác nguy cơ thì vô cùng bất lợi đối với việc tu luyện của hắn!
Phải biết rằng, sở dĩ năm đó tiểu chủ đột phá cảnh giới Thần gặp phải vấn đề, là bởi vì thiếu loại cảm giác nguy cơ này!
Mà năm đó vì sao lão chủ có thể vô địch?
Đó là bởi vì khi đối mặt với thiên mệnh, sự tuyệt vọng mà ông ấy đã trải qua là điều mà tiểu chủ chưa bao giờ trải qua!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!