Tức Mặc Phong nhất thời cạn lời.
Trực giác?
Cái này không thể thuyết phục người khác được.
Tức Mặc Lan cất lời: “Cha, người nghĩ xem, Ác Đạo Minh phái một vị Tứ điện chủ đến giết hắn ta có ý nghĩa thế nào?”
Tức Mặc Phong trầm giọng nói: “Nhưng đây là một cơ hội lớn với chúng ta, vì Đạo Đế kia sẵn lòng chia sẻ ‘Chiêu Võ Kinh’. Nếu tộc Tức Mặc chúng ta không tham gia, bỏ lỡ cơ hội này, thì thật sự không thể nào trở lại thời kỳ huy hoàng như năm đó nữa”.
Tức Mặc Lan chợt nói: “Không bằng chúng ta đi ngược đường đi”.
Tức Mặc Phong nhìn Tức Mặc Lan: “Đi ngược đường?”
Tức Mặc Lan gật đầu: “Chúng ta có thể cược, nhưng không cần cược lớn như thế, hơn nữa là không cược vào Ác Đạo Minh”.
Tức Mặc Lan trầm giọng nói: “Nói rõ đi”.
Tức Mặc Lan nhẹ nhàng vuốt tóc bên tai, sau đó nói: “Con và Diệp công tử kia coi như có chút quen biết, con có thể tiếp tục kết thân với hắn ta, cung cấp chút tin tức cho hắn ta, đương nhiên là lấy danh nghĩa cá nhân. Hơn nữa phải tiến hành lặng lẽ, dù sau này thật sự bại lộ, mọi người cũng có thể đuổi con khỏi gia tộc, phủi sạch quan hệ với con…”
Tức Mặc Phong hơi nghi ngờ: “Vì sao con muốn cược vào hắn ta?”
Tức Mặc Lan giải thích: “Có hai nguyên nhân, thứ nhất con tiếp xúc với Diệp công tử này, thấy hắn ta làm một người rất tốt, tuy là kiếm tu nhưng không hề kiêu căng ngạo mạn chút nào, còn rất hào phòng, đối xử chân thành với người khác, là một người rất thân thiện. Thứ hai, cha nghĩ xem, người ngoài không xem trọng Diệp công tử này, nhưng tộc Tức Mặc chúng ta lại xem trọng, nếu cược thắng… Con nói nếu như cược thắng, vậy thì chúng ta lãi to rồi”.
Tức Mặc Phong im lặng.
Đương nhiên ông ta hiểu đạo lý này, giống như đánh bạc vậy, tỉ lệ càng nhỏ bội số sẽ càng lớn, nếu cược thắng thì thật sự là lãi to.
Đương nhiên cũng sẽ càng mạo hiểm hơn.
Nhưng Tức Mặc Lan cũng đã nói chuyện này cô ta sẽ tự ra mặt, nếu sau này thật sự bại lộ, tộc Tức Mặc có thể đuổi cô ta khỏi gia tộc, phủi sạch quan hệ với cô ta.
Có thể nói tộc Tức Mặc hoàn toàn không phải trả giá quá nhiều.
Rất an toàn!
Trả giá thấp nhất để thử giành lấy phú quý lớn nhất.
Nghĩ vậy, Tức Mặc Phong không chần chừ nữa, nói ngay: “Được”.
Dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay, một lá bùa bí ẩn bay đến trước mặt Tức Mặc Lan: “Đây là bùa trấn tộc của tộc Tức Mặc ta, trong đó có một thần hồn tiên tổ để lại, con mang theo bên ngoài, đề phòng bất trắc”.
Tức Mặc Lan không từ chối, cô ta nhận lấy lá bùa.
Lúc này, Tức Mặc Phong chợt nói: “Tiểu Lan, con sẽ mãi mãi là người của tộc Tức Mặc chúng ta, đúng không?”
Tức Mặc Lan gật đầu: “Đương nhiên rồi”.