Diệp Quân còn muốn nói gì thêm, nhưng Lý Toại Phong lại nói: “Ta đi tu luyện đây”.
Dứt lời, ông ta biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.
Diệp Quân đứng tại chỗ lắc đầu cười khẽ, đây là lần đầu tiên hắn không tặng được quả Đạo Linh, không thể không nói khí phách của Lý tiền bối này thật sự khiến người ta rất kính nể.
Tiểu Tháp chợt nói: “Bây giờ mới ra dáng một kiếm tu đứng đắn này”.
Diệp Quân đen mặt: “Tháp gia, ý ngươi là ta không đứng đắn à?”
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Bản thân ngươi thấy sao?”
Diệp Quân cười to: “Ta cảm thấy làm chính mình là tốt nhất”.
Tiểu Tháp suy ngẫm, tuỳ tiện đáp: “Đúng là thế”.
Oanh!
Lúc này, cuối chân trời phía xa chợt truyền tới một hơi thở đáng sợ.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Thời không nơi đó rung động, một bóng người đi tới như sấm chớp chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn.
Người vừa đến không phải ai khác mà chính là Sậu Nguyên đã bế quan rất lâu.
Mà lúc này, Sậu Nguyên đã đạt tới cảnh giới Khai Đạo.
Sau khi nhìn thấy Diệp Quân, Sậu Nguyên lập tức cúi chào: “Bái kiến Diệp thiếu”.
Diệp Quân cười nói: “Chúc mừng”.
Sậu Nguyên vội đáp: “Đều là công lao của Diệp thiếu, nếu không nhờ Diệp thiếu giúp đỡ, e rằng cả đời ta cũng không thể Khai Đạo”.
Diệp Quân mỉm cười: “Nếu bản thân ông không có bản lĩnh thì dù ta có cho ông mười quả Đạo Linh, ông cũng không thể Khai Đạo”.
Sậu Nguyên vội lắc đầu: “Không không, đều là công lao của Diệp thiếu…”
Diệp Quân cười nói: “Được rồi, hai chúng ta đừng khách sáo với nhau thế”.
Nói xong, hắn nhìn về phía chân trời xa xa: “Mấy huynh đệ kia của ông đâu?”
Sậu Nguyên trầm giọng đáp: “Bọn họ có lẽ gặp chút khó khăn”.
Diệp Quân gật đầu: “Đó cũng là chuyện bình thường”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!