Mẹ kiếp!
Cơ Tiểu Kiếm này đánh lên Trọng Thiên thứ ba kiểu gì thế?
Người đàn ông trung niên mở lòng bàn tay, hai thanh phi kiếm bay vào tay ông ta, im lặng lơ lửng bên trên, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Kiếm kỹ của ngươi khi nãy chứa đựng đạo thời gian Tuế Nguyệt, thực lực của ngươi bây giờ không thể nào có sức mạnh này, sao ngươi có thể làm được chứ?”
Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, sau đó nói: “Đè nén Tuế Nguyệt”.
Người đàn ông nhất thời hơi tò mò: “Đè nén bằng cách nào?”
Hỏi xong, ông ta nhất thời cảm thấy hơi không ổn, lập tức nói thêm: “Ta mạo muội rồi”.
Diệp Quân mỉm cười: “Nếu tiền bối tò mò, ta cũng có thể giải thích cho tiền bối nghe một chút”.
Người đàn ông hơi chần chừ: “Làm thế… có tiện không?”
Diệp Quân gật đầu: “Tiện chứ”.
Người đàn ông trung niên cất kiếm đi, chắp tay: “Vậy thì cảm ơn”.
Diệp Quân cũng không giấu giếm, lập tức nói ra phương pháp Nhất Niệm dạy cho mình.
Thật ra kiếm kỹ này chỉ có thể là hắn tự học, vì nó phải đè nén thời gian Tuế Nguyệt, phải lợi dụng thời không đặc biệt trong người hắn để tiến hành chuyển đổi thời gian mới có thể đạt được hiệu quả như bây giờ.
Dù người khác có thể đè nén thời không Tuế Nguyệt cũng không thể nghịch chuyển thời gian, cùng lắm là khiến uy lực kiếm kỹ của mình trở nên mạnh hơn một chút mà thôi.
Sau khi nghe Diệp Quân nói xong, người đàn ông trung niên nhất thời thở dài: “Người có thể nghĩ ra cách này đúng là tài giỏi… Có điều ta thấy hơi nghi ngờ, muốn đè nén thời không Tuế Nguyệt cũng không khó, nhưng làm sao có thể khiến Tuế Nguyệt thoáng chốc trôi qua nhiều năm như thế được?”
Diệp Quân cười nói: “Ta còn có một loại thời không đặc biệt, có thể mượn nó tiến hành chuyển đổi thời gian”.
Dù người đàn ông rất tò mò, nhưng cũng không hỏi lại.
Nếu hỏi lại thì thật sự rất mất lịch sự.
Diệp Quân đột nhiên tò mò hỏi: “Tiền bối xưng hô thế nào vậy?”
Người đàn ông cười đáp: “Ta tên Lý Toại Phong, là một kiếm tu”.
Diệp Quân lại hỏi: “Tiền bối cũng bị Đại Đạo trấn áp ở nơi này à?”
Người đàn ông gật đầu: “Phải”.