Thiên Khải vừa dứt lời, một tia sáng màu xanh bay ra từ trong ngọc bội, sau đó đâm vào giữa trán Diệp Quân.
“Nuốt Linh Thú”.
Giọng Tức Mặc Lan bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân: “Cậu Diệp cẩn thận, đây là Nuốt Linh Thú trong truyền thuyết, chủ yếu ăn linh trí, là thần vật bảo vệ của tộc Vu Mã…”
Nuốt Linh Thú!
Diệp Quân lập tức cảm nhận được thứ gì đó đang hút lấy thần trí của mình nên không dám sơ suất, hắn xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay vào trong thần thức.
“Gào!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong thần thức của Diệp Quân.
Diệp Quân hồi phục như thường.
Trong thần thức, một con linh thú nhỏ gầy bị kiếm Thanh Huyên đâm chém.
Cả người linh thú màu xanh, hơi giống mèo nhưng có ba cái đuôi màu trắng, ánh mắt đỏ sẫm, lúc này đang run lẩy bẩy.
Nuốt Linh Thú?
Diệp Quân ném Nuốt Linh Thú này vào trong Tiểu Tháp, hắn không hứng thú lắm với yêu thú khác, dù sao trong nhà cũng có hai con mạnh nhất.
Diệp Quân kéo Nhất Niệm đi về phía xa, rất nhanh hai người đã đó một cái bảng thông báo, ở chính giữa bảng thông báo có một lệnh treo thưởng truy nã.
Người truy nã chính là hắn, trên đó ngoài tiền thưởng còn có chân dung của hắn.
Năm trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó kéo Nhất Niệm xoay người rời đi.
Đi chưa được bao lâu, Diệp Quân nhìn thấy một quán rượu, quán rượu không lớn lắm, người ở bên trong cũng ít, chỉ có hai người.
Diệp Quân dẫn Nhất Niệm đi vào quán rượu, thấy Diệp Quân bước vào, một người trong đó vội đứng lên rời đi, còn lại một người.
Diệp Quân nhìn người đó, người đàn ông mặc một bộ áo bào hoa, rất nho nhã, ngồi tựa vào cửa sổ.
Thấy Diệp Quân đến, người đàn ông cười nói: “Diệp công tử, ngồi chung nhé?”
Diệp Quân gật đầu, sau đó kéo Nhất Niệm đi về phía người đàn ông, lúc này Nhất Niệm bỗng nói: “Ta về Tiểu Tháp nghiên cứu đây”.
Nói rồi cô ta quay lại trong Tiểu Tháp.