Bây giờ hắn còn chưa hiểu quá nhiều về thế lực này, đặc biệt là mấy điện kia.
Bát điện chủ biết mình phải góp công mới được.
Gã đã chuẩn bị tâm lý trước với chuyện này rồi, lập tức nói: “Ác Đạo Minh có tổng cộng mười điện, lần lượt trông coi vũ trụ tinh vực khác nhau, bình thường gần như chưa từng cùng xuất hiện, nói về Bát điện của ta đi, chúng ta chỉ nghe lệnh của Nhị điện chủ và Ác Đạo Sứ”.
Diệp Quân nhíu mày: “Ác Đạo Sứ? Nhị điện chủ?”
Bát điện chủ gật đầu: “Đúng thế, nhưng ta cũng chỉ từng gặp Ác Đạo Sứ, chứ chưa từng gặp Nhị điện chủ trong truyền thuyết kia”.
Diệp Quân hỏi: “Thực lực của Ác Đạo Sứ thế nào?”
Bát điện chủ trầm giọng đáp: “Sâu không lường được”.
Diệp Quân hỏi: “Còn mạnh hơn cả ngươi à?”
Bát điện chủ gật đầu: “Mạnh hơn rất nhiều”.
Diệp Quân chợt hơi tò mò: “Các người đều là cao thủ cảnh giới Khai Đạo, vậy phân biệt mạnh yếu như thế nào?”
Bát điện chủ trầm giọng nói: “Đăng Thiên Vực”.
Diệp Quân nói: “Tham gia trận chiến Đăng Thiên à?”
Bát điện chủ gật đầu, giải thích: “Phải, thực lực của ta có thể đánh lên Trọng Thiên thứ tư, đương nhiên nói đúng hơn thì chỉ có thể coi là Trọng Thiên thứ ba. Vì nếu ta lên được Trọng Thiên thứ tư, ở trong đó chưa tới nửa khắc đã bị đánh xuống. Đương nhiên như thế cũng đã mạnh hơn nhiều cao thủ cảnh giới Khai Đạo ở Trọng Thiên thứ ba rồi”.
Diệp Quân nhất thời hơi tò mò: “Rốt cuộc Đăng Thiên Vực này là một nơi thế nào?”
Bát điện chủ trầm giọng nói: “Ta cũng không rõ cụ thể nó thế nào, vì trước mắt không ai biết rốt cuộc nó đã tồn tại bao lâu, nhưng ở bên đó có một vài truyền thuyết, đồn rằng trên Trọng Thiên thứ chín của Đăng Thiên Vực này là Đại Đạo hiện hữu, nhưng không rõ thật giả, dù sao trước mặt vẫn chưa có ai lên được Trọng Thiên thứ chín”.
Diệp Quân thắc mắc: “Trong mỗi Trọng Thiên sẽ có cao thủ thế nào?”
Bát điện chủ đáp: “Trong mỗi Trọng Thiên đều là một thời đại kỷ nguyên”.
Diệp Quân nhíu mày: “Thời đại kỷ nguyên?”