Kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn.
Bát điện chủ không để tâm đến ông lão kia mà xoay người nhìn Diệp Quân, gã chắp tay, dường như cảm thấy không đủ nên lại vội cúi người chào: “Diệp thiếu”.
Thấy Bát điện chủ như thế, Diệp Quân nhất thời hơi nghi ngờ: “Ngươi đang diễn tuồng gì vậy?”
Bát điện chủ cười ngượng ngùng: “Diệp thiếu, lần này ta đến để xin lỗi cậu”.
Diệp Quân càng nghi ngờ hơn: “Xin lỗi?”
Bát điện chủ gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Bát điện chủ, không nói một lời.
Bát điện chủ mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian bây tới trước mặt Diệp Quân, gã cung kính nói: “Đây là chút tấm lòng của ta, xin Diệp thiếu vui lòng nhận cho”.
Khi thấy thứ bên trong, Diệp Quân nhất thời hơi bất ngờ, không ngờ trong nhẫn không gian này lại có hơn hai nghìn Tổ Mạch, còn có hơn một trăm tinh thể Vĩnh Hằng.
Một số tiền lớn!
Đặc biệt là hơn một trăm tinh thể Vĩnh Hằng này, thật sự là một khối tài sản lớn.
Diệp Quân vẫn nhìn Bát điện chủ với vẻ nghi ngờ, người này khiến hắn không biết phải làm sao.
Xin lỗi?
Đền tội?
Cái gì thế này?
Nhưng thái độ của người này cũng không giống đang giả vờ.
Bát điện chủ đang định lên tiếng thì trong biên giới phía xa chợt truyền đến một khí thế đáng sợ.
Bát điện chủ xoay người nhìn lại, cách đó không xa có một ông lão mặc áo gấm bước tới, ông ta vừa xuất hiện, thời không xung quanh đã lập tức dao động.
Cảnh giới Ách Đạo.
Cũng giống như cao thủ cảnh giới Khai Đạo, đây cũng là một tồn tại vô cùng hiếm thấy ở vũ trụ hiện hữu.
Sau khi ông lão áo gấm bước ra, ông lão áo đen trước mặt Bát điện chủ vội nói: “Đại trưởng lão, cứu ta”.
Khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của ông lão áo đen, ánh mắt của ông lão áo gấm thoáng chốc trở nên lạnh như băng: “Người nào dám ức hiếp…”