Như nghĩ đến điều gì, Bát điện chủ bỗng nhìn Hoành Sơn Ảnh ở bên phải Diệp Quân: “Rốt cuộc cô là ai?”
Hoành Sơn Ảnh mím môi cười, không nói gì.
Bát điện chủ dịch chuyển, xé toạc thời không chạy thẳng đến chỗ Hoành Sơn Ảnh.
So với Diệp Quân, cô gái này rắc rối hơn nhiều.
Thấy mục tiêu của Bát điện chủ là mình, Hoành Sơn Ảnh lại không hề sợ, cô ta đang định ra tay thì lúc này một tia kiếm quang lao đến chắn trước mặt cô ta.
Vù!
Nhát kiếm này của Diệp Quân ép Bát điện chủ phải dừng lại, nhưng ngay sau đó Bát điện chủ bay lên trời rồi đạp mạnh một cú xuống.
Bốp!
Kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân rơi thẳng xuống nhưng ngay lập tức có một sức mạnh mềm mại đỡ lấy hắn, Diệp Quân thừa thế biến thành kiếm quang bay lên trời chém vào Bát điện chủ.
Soạt!
Kiếm quang xé tan mọi thứ.
Ở phía chân trời, trong mắt Bát điện chủ lóe lên tia hung ác, gã bỗng mở rộng hai tay ra rồi hợp lại.
Ầm!
Một bức tượng quỷ cao cả ngàn thước bỗng được ngưng tụ ở sau lưng gã, mặt mũi bức tượng quỷ này khá dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu, có hàng chục chiếc răng nanh, nửa thân trên để trần được bao phủ bởi những phù văn đỏ đen kỳ dị, tay phải cầm một chiếc rìu Khai Thiên Quỷ, tỏa ra khí tức tà ác đáng sợ.
Tượng quỷ!
Tất nhiên gã không có thời gian đánh ba trăm hiệp với Diệp Quân, dù sao bây giờ người của gã cũng không còn bao nhiêu, nếu kéo dài quá lâu sẽ bất lợi cho gã trong thời gian ngắn, hơn nữa có đánh tiếp thì gã lại phát hiện Diệp Quân này không đơn giản.
Sư tử vồ thỏ thì phải dùng toàn lực.
Ngay lúc này Diệp Quân bỗng ngẩng đầu lên gào.
Rầm!
Một bức tượng thần huyết mạch bỗng ngưng tụ từ sau lưng hắn.
Tượng thần Phong Ma.