Binh chủ chần chừ: “Bị trấn áp... Không thể chứ hả?"
Thiên Xích lắc đầu: “Vũ trụ bao la, không thiếu chuyện lạ. Ông ta không làm được không có nghĩa là người khác cũng vậy. Ác Đạo Minh cũng nói rồi đấy thôi, sau lưng Diệp công tử có một đại kiếm tiên bị thương...”
Sắc mặt ông ta sa sầm: “Bọn Ác Đạo Minh này đúng là ngu không thể tả”.
Binh chủ gật đầu: “Chúng muốn lợi dụng chúng ta”.
Thiên Xích nhìn sang: “Ông nhìn trúng thanh thần kiếm trong tay hắn ta?"
Binh chủ thừa nhận: “Trúng thì trúng, chỉ là sợ vị nữ kiếm tiên sau lưng hắn lợi hại quá nên không dám ra tay”.
Thiên Xích chần chừ: “Hay thế này đi. Ông giao thủ với nữ kiếm tiên kia để tìm hiểu thực hư. Lấy sức mạnh của ông thì đánh không lại vẫn có thể chạy trốn, cũng không đến mức bị giết ngay, đúng không?"
Binh chủ gật gù: “Nói có lý”.
Thiên Xích vừa khấp khởi mừng đã nghe đối phương nói: “Nhưng ta không làm”.
Sắc mặt Thiên Xích đọng lại.
Binh chủ nhìn ngọn lửa Thiên Hành: “Nếu nó thật sự bị trấn áp thì bà ta có thể giết ta trong nháy mắt”.
Lửa Thiên Hành.
Là cái gì?
Ngay cả văn minh cấp bốn cũng không thể chống lại nó, mà bọn họ chẳng lẽ lại thiếu cường giả cảnh giới Khai Đạo?
Đương nhiên là không, lại còn có rất nhiều cường giả cao cấp là đằng khác.
Vậy mà một ngọn lửa Thiên Hành lại có thể dễ dàng hủy diệt họ, vậy thôi là biết nó đáng sợ cỡ nào.
Thế mà lại có người trấn áp được nó.
Tuy Binh chủ không dám chắc, nhưng lỡ là thật thì sao?
Bảo ông ta đi thử?
Chắc thử xong là thăng thiên luôn.
Thiên Xích bĩu môi: “Ông không được, ta không được, kẻ khác cũng không được. Chẳng lẽ cứ ăn không ngồi rồi ở đây?"