Diệp Quân khá kinh ngạc, hắn cũng không ngờ hai người trước mặt này lại muốn nương nhờ vào hắn, nhìn vẻ mặt thành thật của đối phương có vẻ như không phải giả vờ.
Tú Võ lại nói: “Diệp công tử, ta biết chuyện này hơi đường đột, nhưng mong ngươi tin là ta nghiêm túc”.
Diệp Quân cười nói: “Ngươi đừng nói thế, thực lực của ta kém ngươi không biết bao nhiêu, ngươi nương nhờ vào ta? Nếu ngươi là ta thì có tin không?”
Tú Võ nghiêm túc nói: “Diệp công tử, ngươi là người thông minh, ta cũng không vòng vo với ngươi. Thật ra sở dĩ hai bọn ta muốn nương nhờ vào Diệp công tử là vì muốn liều một lần”.
Diệp Quân nói: “Liều cái gì?”
Tú Võ nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Liều một cơ hội thay đổi số mệnh”.
Diệp Quân cười nói: “Ngươi có biết bây giờ ta đang đối mặt với kẻ thù thế nào không?”
Tú Võ nói: “Ác Đạo Minh và vài cường giả Đăng Thiên Vực”.
Diệp Quân nhìn Tú Võ: “Thế mà ngươi còn muốn đi theo ta?”
Tú Võ gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân nhìn Tú Võ một hồi, cười nói: “Được rồi”, Tú Võ lập tức cúi người với Diệp Quân: “Bắt đầu từ giờ cậu Diệp có gì phân phó, thuộc hạ sẽ luôn làm theo”.
Diệp Quân nhìn nữ kiếm tu áo trắng, cô ta lặng thinh không nói.
Khuất phục?
Kiếm tu thà hy sinh cũng không khuất phục.
Lúc này Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một viên tinh thể Vĩnh Hằng đột nhiên bay đến trước mặt Tú Võ: “Nếu ngươi đã đi theo ta, dĩ nhiên ta không thể để cho ngươi bị thiệt được, đây là quà gặp mặt, cũng là chút tấm lòng của ta”.
Tinh thể Vĩnh Hằng!
Lúc nhìn thấy viên tinh thể Vĩnh Hằng đó, sắc mặt Tú Võ thay đổi, sau đó thầm vui mừng.
Mẹ nó chứ!
Đánh cược đúng rồi.
Cậu Diệp này chắc chắn không chỉ đơn giản là có truyền thừa nền văn minh cấp năm, mẹ kiếp, nền văn minh vũ trụ cấp năm tốt thế à?
Có người nào thuộc nền văn minh vũ trụ cấp năm mà tầm thường chưa?
Những người đó đều rất kiêu ngạo, nhìn cường giả cảnh giới Khai Đạo hệt như nhìn đám kiến nhỏ bé, nhưng họ lại xem trọng thiếu niên này.