Quá ngu ngốc.
Tú Võ nhìn thi thể Thạch Thuần trước mặt, thấp giọng thở dài, lại nói: “Không sợ đối thủ mạnh như thần chỉ sợ đồng đội ngu như heo, đệ không thấy được tình thế, giữ lại mạng cho đệ chắc chắn sẽ gây họa cho bọn ta”.
Nữ kiếm tu áo trắng trầm giọng nói: “Huynh ấy bị lợi ích che mờ tâm trí rồi”.
Tú Võ lắc đầu: “Là bởi vì mấy năm nay chúng ta quá thuận lợi, hơn nữa đệ ấy còn tự cao tự đại, luôn xem thường các cường giả bên ngoài, cho nên đệ ấy cứ nghĩ chỉ cần chúng ta hợp sức lại thì có thể thành công…”
Nói đến đây, ánh mắt gã hiện lên vẻ phức tạp: “Giống như mấy tay cờ bạc trong thế tục, họ chỉ nhìn thấy cái lợi mà không thấy được nguy hiểm, nói cách khác họ vô thức gạt bỏ nguy hiểm, trong đầu toàn là chiến thắng, chưa từng nghĩ đến việc thua cuộc”.
Nữ kiếm tu áo trắng im lặng không đáp.
Tú Võ nói tiếp: “Năm đó đệ ấy vẫn còn khá nghe lời, thực lực cũng không tệ nên ta giữ đệ ấy lại bên người, ta không ngờ đến lúc nhìn thấy lợi ích lớn, đệ ấy lại trở nên tự phụ ngu xuẩn như vậy. Nếu không giết đệ ấy, chúng ta sẽ bị đệ ấy làm liên lụy, phải biết một khi dính vào vài nhân quả thì sẽ không thể cứu vãn”.
Nữ kiếm tu áo trắng gật đầu: “Đại ca, huynh không cần giải thích nhiều như thế, ta hiểu”.
Tú Võ khẽ cười không nói gì thêm, chỉ chia một nửa thần vật trong chiếc nhẫn cho nữ kiếm tu áo trắng.
Nữ kiếm tu áo trắng không từ chối.
Tú Võ xoay người nhìn lửa Thiên Hành ở đằng xa: “Trong tối vẫn có ít nhất năm luồng khí tức cực mạnh, trong đó có hai khí tức khá quen thuộc, hẳn là quái nhân Thiên Xích và binh chủ đó”.
Nữ kiếm tu áo trắng nhíu mày: “Họ cũng đến rồi”.
Tú Võ cười nói: “Họ không thể không lay động trước truyền thừa nền văn minh cấp năm”.
Nữ kiếm tu áo trắng trầm giọng nói: “Chúng ta...”
Tú Võ nói: “Khoan đã, ta phải đi gặp Diệp Quân đó trước”, nữ kiếm tu áo trắng nói: “Sau khi gặp thì sao?”
Tú Võ không nói gì mà chỉ nhìn về phía tận cuối tinh không.
Khu vực hồ sấm.
Đạo Quân bước đến cạnh Chu Phạn, sau đó trầm giọng nói: “Điện hạ, bọn ta điều tra được có ít nhất năm khí tức bí ẩn vẫn chưa đi”.
Chu Phạn khẽ gật đầu: “Chắc họ vẫn muốn quan sát, cứ kệ họ”.
Đạo Quân gật đầu, đang muốn nói gì thì ngay lúc này, khu vực hồ sấm đằng xa bỗng vang lên tiếng sấm nổ đáng sợ.
Mọi người vội nhìn sang.
Ở khu vực hồ sấm, từng tia sáng màu vàng liên tục phóng lên trời, sức mạnh của chúng rất lớn, phá tan vài tia chớp.
Từ Thiên khẽ nói: “Sắp thành công rồi”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!