Diệp Quân xòe bàn tay ra, khí kiếm bay lại vào trong tay hắn, hắn nhìn lên tường thành, một ông lão đang đứng trên tường thành nhìn hắn: “Không được đánh nhau ở Tội Thành”.
Diệp Quân nhìn ông lão, gật đầu: “Được!”
Nói rồi hắn nhặt hết nhẫn không gian của các thi thể đó.
Ông lão đứng trên tường thành nghe Diệp Quân nói thế cũng sửng sốt, tên này cứ bỏ qua như thế ư?
Ông ta còn tưởng chàng trai đó sẽ manh động đánh vào Tội Thành.
Thế nhưng tên này lại dừng lại.
Không lâu sau, Diệp Quân đã cất hết nhẫn không gian của các thi thể ở đó, sau đó rời đi.
Ông lão bỗng nói: “Khoan đã”.
Diệp Quân xoay người nhìn ông lão, ông lão trầm giọng nói: “Ngươi là Diệp Quân à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Ông lão nhìn Diệp Quân: “Có người bỏ ra ba ngàn vạn kim tinh để truy bắt ngươi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.
Ông lão còn định nói gì thì đúng lúc này trong thành vang lên một giọng nói: “Bảng khen thưởng đã được cập nhật! Một trăm triệu! Hễ ai giết được Diệp Quân, một trăm triệu kim tinh”.
Một trăm triệu!
Nghe thế, ánh mắt các cường giả xuất hiện trên tường thành đều trở nên nóng rực.
Ông lão nhìn Diệp Quân nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.
Một trăm triệu!
Diệp Quân khẽ cười: “Mình đáng tiền thật đấy”.
Hắn vừa nói vừa nhìn các cường giả trên tường thành: “Có ai đến lấy đầu ta không? Nếu không thì ta phải đi rồi”.
“Có ta!”
Một thanh niên trên tường thành bỗng nhảy xuống, nhưng ngay lúc này một kiếm quang xoẹt qua.
Thuật ngự kiếm!
Vèo!
Đầu của thanh niên đó văng ra xa trong tầm mắt mọi người nhưng cơ thể hắn ta vẫn còn đang chạy về trước.
Cái đầu bay về phía trước, hồn đuổi theo phía sau.
Lúc cả người thanh niên rơi xuống đất thì đã không còn đầu nữa.
Diệp Quân cúi người xuống lấy chiếc nhẫn của thanh niên này, sau đó nói: “Cảm ơn nhé”.
Thanh niên: “…”
Người đứng trên tường thành biến sắc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Giết trong tích tắc.