Ít nhất.
Lệ Hàn im lặng.
Ác Đạo Minh đánh giá thấp thiếu niên này rồi.
Hắn ta cũng đánh giá thấp hắn.
Có thể đầu tư thêm.
Nghĩ thế, Lệ Hàn trả kiếm Thanh Huyên lại cho Diệp Quân, sau đó nói: “Trước khi đến Đại Chu, ta đã nhận được tin tức, điện chủ của Bát điện đã nhận lệnh… Không đúng, nói chính xác hơn thì ông ta chủ động xin mệnh lệnh đến tìm ngươi”.
Diệp Quân cau mày: “Nói thế là sao?”
Lệ Hàn nói: “Trước đây ông ta và Thập điện chủ từng cùng nhau đến Đăng Thiên Vực, có quan hệ đồng sinh cộng tử”.
Diệp Quân lập tức tò mò hỏi: “Đăng Thiên Vực? Rốt cuộc đó là một nơi thế nào?”
Lệ Hàn kinh ngạc: “Ngươi không biết à?”
Diệp Quân gật đầu: “Không biết”.
Lệ Hàn hơi nghi ngờ: “Không thể nào…”
Diệp Quân nói: “Người trong nhà không cho ta đi tới những nơi cấp thấp để chơi”.
Lệ Hàn: “…”
Diệp Quân đang định nói tiếp thì Lệ Hàn chợt hỏi: “Vậy nơi nào mới là nơi cao cấp?”
Diệp Quân đáp: “Ta dẫn ngươi đi xem thử nhé?”
Lệ Hàn gật đầu: “Ta cũng muốn mở mang tầm mắt”.
Diệp Quân dẫn Lệ Hàn đi vào trong Tiểu Tháp, khi vào đến Tiểu Tháp, sắc mặt Lệ Hàn lập tức trở nên nặng nề.
Mẹ kiếp.
Lệ Hàn chậm rãi siết chặt hai tay, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Ngược dòng thời gian!
Mười năm trong tháp bằng một ngày bên ngoài.
Đây là điều con người có thể làm được ư?
Đáng sợ!
Quá đáng sợ!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Lệ huynh, vì sao ngươi lại có thái độ như thế? Chẳng lẽ Ác Đạo Minh của các người không có không gian thế này à? Không thể nào?”
Lệ Hàn: “…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!