Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi cầm kiếm Thanh Huyên?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Tiểu Tháp im lặng một lát rồi nói: “Ngươi có gì bất mãn với Tháp gia thì cứ nói thẳng, Tháp gia có thể sửa đổi”.
Diệp Quân: “…”
Lúc này Ngao Thiên Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cô ấy mặc đồ trắng như tuyết, không dính hạt bụi nào.
Nhìn thấy sự lạnh nhạt trong mắt Diệp Quân, Ngao Thiên Thiên lập tức lo lắng nói: “Tiểu Quân…”
Nhưng Diệp Quân không quan tâm Ngao Thiên Thiên mà cất kiếm Thanh Huyên đi, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Thấy thế Ngao Thiên Thiên càng lo lắng hơn, cô ấy chủ động kéo tay Diệp Quân, sau đó một tia kiếm ý vô hình chợt đẩy cô ấy ra.
Ngao Thiên Thiên kinh ngạc.
Tiểu Tháp chợt nói: “Tiểu tiểu chủ mẫu, cô đừng đến gần hắn, bây giờ tiểu tử này không được bình thường cho lắm”.
Ngao Thiên Thiên nhắm hai mắt lại.
Dung hợp!
Cô ấy và Diệp Quân là một thể, vì thế chỉ cần cô ấy muốn, cô ấy có thể cảm nhận được những gì Diệp Quân cảm nhận bất cứ lúc nào.
Chẳng mấy chốc, sắc mặt Ngao Thiên Thiên thay đổi.
Thần tính!
Nhân tính!
Lúc này, cô ấy có thể cảm nhận rõ rằng thần tính của Diệp Quân đã hoàn toàn áp chế nhân tính.
Trong nội tâm hắn có một giọng nói khác.
Giọng nói đến từ thần tính.
Không chỉ thế mà trong đầu hắn còn có một suy nghĩ khác.
Suy nghĩ của thần tính!
Khi cảm nhận được điều này, trong lòng Ngao Thiên Thiên hoảng hốt, vì cô ấy phải hiện tình huống của Diệp Quân bây giờ rất kỳ lạ.
Vì nhân tính và thần tính của Diệp Quân lúc này đang nhằm vào nhau, nói đúng hơn là thần tính đang áp chế nhân tính, nhưng nhân tính của Diệp Quân đang phản kháng, liều mạng phản kháng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!