Một canh giờ sau, giải tán.
Chu Phạn bỗng nói: “Nguyên Tướng, Đạo Quân, Từ Thiên, các ông dừng bước”.
Ba người nhìn nhau, sau đó dừng lại.
Sau khi mọi người rời đi, Chu Phạn xòe tay ra, ba quả Đạo Linh bay đến trước mặt ba người.
Nhìn thấy quả Đạo Linh này, vẻ mặt ba người hơi thay đổi.
Chu Phạn nói: “Đây là Tiểu Quân bảo ta đưa cho các ông”.
“Hắn nói trước đó ba vị đã giúp sức rất nhiều, hắn không bao giờ quên, dĩ nhiên Đại Chu cũng sẽ không bao giờ quên”.
Nguyên Tướng trầm giọng nói: “Điện hạ, quả này…”
Chu Phạn nói: “Vật này có thể giúp ba vị tăng tu vi và thực lực, hơn nữa có thể thay đổi thể chất và huyết mạch của ba vị, tác dụng rất lớn”.
Nguyên Tướng do dự một lúc, sau đó nói: “Điện hạ, ra sức vì Đại Chu là bổn phận của vi thần…”
Từ Thiên ở một bên bỗng nhận lấy quả Đạo Linh, sau đó hai tay chắp lại: “Cảm ơn điện hạ, cảm ơn Diệp công tử”.
Đạo Quân vốn dĩ còn muốn từ chối nhưng nhìn quả Đạo Linh đang tỏa ra mùi thơm hấp dẫn trước mặt, cuối cùng ông ta cũng không thể hiện cảm xúc ra ngoài. Sau khi nhận lấy quả Đạo Linh, ông ta cúi người nói: “Cảm ơn điện hạ và Diệp công tử”.
Thấy thế khóe môi Nguyên Tướng khẽ giật, hòa thượng và đạo sĩ này đúng là chẳng có phong thái và khí khái gì cả. Chẳng phải chỉ là một quả Đạo Linh thôi sao?
Có gì hiếm lạ đâu?
Lúc này Chu Phạn bỗng nói: “Quả này là thần vật của nền văn minh cấp năm”.
Nền văn minh cấp năm.
Nguyên Tướng sửng sốt, sau đó nhận lấy quả Đạo Linh đó: “Cảm ơn điện hạ, cảm ơn Diệp công tử”.
Khí khái?
Phong thái?
Đó là gì cơ chứ?
Đạo Quân: “…”
Từ Thiên: “…”
Chu Phạn mỉm cười, sau đó nói: “Đại Chu không chỉ là Đại Chu của nhà họ Chu ta mà còn là Đại Chu của các vị, Đại Chu ta không chỉ có thể có hoạn cùng chia, còn có thể có phúc cùng hưởng”.
Dứt lời, cô ta đứng lên: “Ta muốn làm cho Đại Chu trở nên huy hoàng lần nữa, vượt qua thời đại của Thủy tổ năm đó”.
Ba người Đạo Quân nhìn nhau, sau đó cúi người đồng thanh nói: “Bọn ta sẵn lòng đi theo điện hạ”.