Nghe gã trai nói vậy, Diệp Quân bỗng không biết phải nói gì.
Xăm mình lấy le ư?
Tên này đúng là nhân tài!
Lúc này, gã trai run rẩy nói: "Diệp thiếu, thì ra huynh mạnh đến thế này à?"
Diệp Quân gật đầu: "Cũng tạm!"
Gã trai do dự rồi hỏi: "Ta còn cơ hội được sống không?"
Diệp Quân nhìn gã trai, sau đó nói: "Ngươi muốn sống à?"
Gã trai gật đầu cái rụp.
Diệp Quân gật đầu: "Giúp ta làm một chuyện thì ngươi có thể sống".
Gã trai sốt sắng nói: "Ngươi cứ nói đi!"
Diệp Quân nhìn chằm chằm gã trai: "Ngươi về Tội Thành nói là ta và Tịch Huyền đánh nhau, ta bị thương nặng rồi!"
Gã trai sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói: "Huynh muốn gài bẫy..."
Nói tới đây, gã vội dừng lại.
Diệp Quân nhìn chằm chằm gã: "Làm được không?"
Gã trai vội gật đầu: "Làm được!"
Diệp Quân nói: "Ngươi đi đi!"
Gã trai chần chừ rồi hỏi: "Huynh không sợ ta được về đó sẽ bỏ chạy à?"
Diệp Quân cười nói: "Ngươi sẽ không làm vậy đâu!"
Gã trai khó hiểu: "Vì sao?"
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Nếu ngươi bỏ chạy, chắc chắn ta sẽ tìm ngươi trả thù, ngươi tin không?"
Gã trai ngớ người, gã lắc đầu cười: "Ta sẽ làm theo lời huynh dặn!"
Nói xong gã quay người rời đi.
Diệp Quân bỗng nói: "Đợi chút!"
Gã trai tỏ vẻ đề phòng, gã run run nói: "Diệp công tử, ta thề rằng ta sẽ làm theo lời huynh nói, tuyệt đối không bán đứng huynh đâu!"
Diệp Quân bình thản nói: "Sau khi ta lấy được kim tinh của những kẻ tới giết ta, ta sẽ chia cho ngươi một phần".
Gã trai kinh ngạc, vội hỏi: "Thật không?"
Diệp Quân gật đầu, thành thật nói: "Ta là kiếm tu, ta không lừa người khác!"