Đạo Quân và Từ Thiên nhìn nhau, hai người đều cười khổ.
Nguyên khí bị tổn thương nặng nề.
Đạo Quân như nghĩ đến điều gì, ông ta bỗng bước đến cạnh Nhất Niệm, sau đó khẽ nói: “Cô nương, người nhà của Diệp công tử đâu? Cô có thể liên lạc không?”
Nhất Niệm nghiêm túc nói: “Ta là người nhà của huynh ấy”.
Đạo Quân sửng sốt, sau đó nói: “Ý ta là trong nhà hắn có người nào đánh nhau giỏi không?”
Nhất Niệm nghĩ đến cô gái váy trắng đó, lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Có có, có tận mấy người”.
Đạo Quân phấn khích nói: “Gọi đến đi”.
Nhất Niệm lắc đầu: “Nguy hiểm quá, không gọi”.
Vẻ mặt Đạo Quân cứng đờ, ông ta cười khổ: “Nhưng bọn ta sắp thua rồi”.
Nhất Niệm nhìn Cơ Tiểu Kiếm, sau đó nói: “Cô gái này rất yếu, sao các ông đánh không lại vậy?”
Đạo Quân hóa đá.
Từ Thiên bỗng bước đến, sầm mặt nói: “Cô thấy cô gái này rất yếu ư?”
Nhất Niệm liếm hồ lô đường, sau đó nhìn Cơ Tiểu Kiếm gật đầu: “Ừ”.
Từ Thiên nói: “Vậy cô đánh cô ta đi?”
Nhất Niệm lắc đầu: “Ta sẽ không giết người”.
Từ Thiên lạnh nhạt nói: “Vậy cô sẽ làm gì?”
Nhất Niệm nói: “Phóng hỏa”.
Từ Thiên cảm thấy hơi đau đầu.
Đạo Quân cũng lắc đầu khẽ cười, cảm thấy bất lực.
Thật ra họ cũng không phải chưa từng nghi ngờ có phải Nhất Niệm là “trùm cuối” hay không, dù sao cũng đi theo Diệp Quân, nhưng sau vài lần thăm dò thì họ nhận ra cô nương Nhất Niệm này chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo.
Cô ta không che giấu cảnh giới.
Cô ta không phải là “trùm cuối” nên họ khá thất vọng.
Lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Nhất Niệm, ngươi nói ngươi sẽ phóng hỏa, ngươi muốn phóng hỏa gì?”
Nhất Niệm hỏi: “Lửa Thiên Hành”.