Ác Đạo Minh cũng phái người đến rồi.
Hơn nữa, vừa đến là xuất hiện nhiều cường giả đỉnh cấp như vậy, chỉ một mình cô gái kia thôi, Đại Chu đã khó có thể chống cự, huống chi hiện giờ có nhiều cường giả cảnh giới Khai Đạo như vậy.
Đánh thế nào được?
Thế nên sắc mặt các cường giả Đại Chu đều cực kỳ khó coi, thậm chí có người đã bắt đầu tính toán đường lui cho mình.
Cùng hưởng quý phú?
Được!
Cùng trải qua hoạn nạn?
Vậy thì không được.
Việt Tôn ở phía xa lạnh lùng nhìn đám người Chu Phạn, sau đó nói: “Xem Ác Đạo Minh ta không có ai à?”
Dứt lời, ông ta phất tay áo, phóng khí thế mạnh mẽ của mình ra.
Cơ Tiểu Kiếm quay đầu nhìn Việt Tôn, hơi bất mãn: “Cũng không phải ta đánh không lại”.
Việt Tôn vội thu lại khí thế của mình, sau đó cung kính nói: “Vâng vâng”.
Đối mặt với vị Đạo Giả Chí Thánh trước mặt này, ông ta không dám tỏ ra bất kính, vì đối phương trở về từ Đăng Thiên Vực, mặc dù ông ta và đối phương đều là cường giả cảnh giới Độc Khai Nhất Đạo, nhưng bản thân ông ta biết rõ mình và đối phương có sự cách biệt cực kỳ lớn.
Cơ Tiểu Kiếm phớt lờ Việt Tôn, ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, Hoàng Đế Đại Chu đã bị cô ta đánh đến mức mặt mày tái nhợt, quanh người như thể xuất hiện vô số lỗ hổng, khí tức của rồng không ngừng bị phân tán.
Lại thêm mấy quyền nữa là có thể phá nát hoàn toàn khí vận của Đại Chu.
Nhưng cũng không sao.
Không vội!
Cơ Tiểu Kiếm thu lại tầm nhìn, sau đó nhìn tia sáng màu vàng, một ông lão chậm rãi bước ra từ ánh sáng màu vàng đó.
Ông lão mặc một bộ long bào màu vàng, khuôn mặt già nua, tóc bạc phơ nhưng hai mắt vẫn cực kỳ nghiêm nghị, trên người toát ra sức mạnh áp bức vô hình.
Ông ta vừa xuất hiện, thời không xung quanh đều sục sôi.
Thủy tổ Đại Chu.
Nhìn thấy ông lão trước mặt, tất cả thần dân và cường giả Đại Chu đều lùi xuống cung kính chào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!