Tiểu Tháp thở dài nói: “Ngươi thế này thì càng lợi hại hơn rồi, cha ngươi có ý thức ghẹo người, còn ngươi toàn bộ đều là hành vi vô thức”.
Diệp Quân: “…”
Lúc này vẻ mặt Chu Phạn cũng đã bình thường lại, vì lúc nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Diệp Quân, cô ta biết mình nghĩ nhiều rồi.
Nghĩ đến đây cô ta lại cảm thấy hổ thẹn, Diệp công tử chính trực uy nghiêm, sao có thể là loại người cợt nhả đó được? Nhìn bộ dạng của hắn, e là trẻ con nhỉ?
Nghĩ đến đây mặt Chu Phạn lại đỏ bừng, cô ta không nghĩ nhiều nữa, sau đó bình ổn lại tâm trạng, nhìn Diệp Quân mỉm cười nói: “Diệp công tử, chúng ta ra ngoài thôi”.
Diệp Quân nhìn Chu Phạn cứ chốc chốc lại đỏ mặt, mặc dù cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều, bèn gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân và Chu Phạn đi ra ngoài, lúc này Diệp Quân đột nhiên dừng bước, sau đó giải thích: “Phạn cô nương, lúc nãy ý của ta là trước đó khi bước vào bí cảnh, cô không lấy tiền vào cửa của ta xem như ta chiếm lợi của cô, chứ cũng không có ý gì khác”.
Chu Phạn cười nói: “Ta biết”.
Diệp Quân cạn lời, cô biết mà còn đỏ mặt cái gì vậy?
Chu Phạn bỗng khó hiểu nói: “Lẽ nào Diệp công tử còn có ý khác sao?”
Diệp Quân: “…”
Thấy Diệp Quân bị cứng họng, Chu Phạn mím môi: “Chúng ta ra ngoài thôi”.
Dứt lời, cô ta đi về phía xa, nụ cười trên môi càng rực rỡ.
Diệp Quân đứng đó lắc đầu, sau đó cũng đi theo.
Chu Phạn và Diệp Quân vừa ra ngoài, Hữu Lão nhanh chân bước đến trước mặt Chu Phạn, sau đó thấp giọng nói: “Tiểu thư, ông Tả xin chi viện”.
Chu Phạn hơi ngạc nhiên: “Chi viện?”
Hữu Lão gật đầu: “Đúng thế”.
Chu Phạn hơi tò mò: “Đối phương có lai lịch gì?”
Hữu Lão trầm giọng nói: “Ông Tả nói Ác Đạo Minh gì đó”.
Nghe thế Chu Phạn biến sắc: “Đi thôi”.
Dứt lời, cô ta dẫn Hữu Lão và người đàn ông áo đen biến mất khỏi đó.
“Ác Đạo Minh”.
Diệp Quân nghe Hữu Lão nói thế thì nhíu mày: “Chúng thế mà lại đuổi theo đến đây, điên rồi sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!