Bà lão hít sâu một hơi, sau đó nói với vẻ giễu cợt: “Ả ta cho rằng ả ta có thể áp chế Ác Đạo mãi, đúng là buồn cười, không biết rằng ả ta càng áp chế Ác Đạo sẽ càng mạnh…”
Nói đến đây, bà ta chậm rãi nhắm mắt lại: “Ngày tháng tốt đẹp của ả ta sắp kết thúc rồi”.
Hư ảnh sau lưng bà ta chợt cất lời: “Đã chắc chắn chưa?”
Bà lão gật đầu: “Đã chắc chắn rồi, giết Chân Thần, cứu Ác Đạo, nhưng để tránh có sơ suất, chúng ta phải mời một vài trợ thủ…”
Lúc trước sở dĩ bọn họ không ra tay là vì Ác Đạo của Chân vũ trụ kia không có giá trị gì cả, nhưng bây giờ thì khác, sau khi bị trấn áp vô số lần, Ác Đạo đó đã không giống những Ác Đạo bình thường, nếu thoát khỏi vòng vây, thì uy lực của nó đúng là huỷ diệt đất trời, vì thế bọn họ đã lên kế hoạch giết Chân Thần, cứu Ác Đạo.
Trong một tinh vực không rõ nào đó, thời không đột nhiên nứt ra, sau đó có một tia kiếm quang bay ra.
Kiếm quang tản đi, một người đàn ông trên người đẫm máu xuất hiện.
Người đó chính là Diệp Quân.
Trước đó vì tránh khỏi Vũ Trụ Kiếp đáng sợ kia, hắn đành phải mượn kiếm Thanh Huyên tiến hành vượt qua thời không một lần nữa, hơn nữa vì lý do an toàn hắn vẫn di chuyển theo toạ độ của di tích nền văn minh bí ẩn kia.
Mà chỉ di chuyển chưa được nửa khắc, hắn đã không chịu được nữa, chỉ đành chạy ra ngoài.
Diệp Quân nằm trong hư không, cảm thấy cả người đau đớn như sắp tê dại, hắn không khỏi lắc đầu cười khẽ.
Không thể không nói cơ thể này của hắn thật sự quá yếu.
Trước kia hắn chưa từng sử dụng kiếm Thanh Huyên di chuyển xa như vậy bao giờ, hai lần nữa suýt thì khiến hắn toi đời.
Diệp Quân lấy một Tổ Nguyên ra ăn vào, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, mượn tâm sinh mệnh và cây thần tự nhiên để chữa thương.
Trong lúc chữa thương, Diệp Quân chợt nói: “Sậu Nguyên, nói cho ta nghe sơ qua về Vũ Trụ Kiếp và tổ chức bí ẩn kia đi”.
Sậu Nguyên là tên của Huyết Thi cao to kia.
Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Vũ Trụ Kiếp là kiếp nạn mà tất cả vũ trụ đều phải trải qua, kiếp nạn này không thể nào tránh thoát, hơn nữa còn nằm trong quy luật Đại Đạo. Dù không thể tránh thoát nhưng vẫn có nền văn minh vũ trụ có cách tự vệ, ví dụ như nền văn minh Thuật Giả của chúng ta, trước đây chúng ta cũng từng trải qua Vũ Trụ Kiếp, nhưng lúc đó chúng ta đã đưa toàn bộ tinh anh của nền văn minh rời khỏi vũ tụ kia, tìm một vùng đất mới để sinh sống”.
Diệp Quân nhíu mày: “Đưa tinh anh của nền văn minh đi?”
Sậu Nguyên nói: “Phải, vì hoàn toàn không thể đưa sinh linh của toàn bộ vũ trụ đi, đó là chuyện hoàn toàn không thể làm được. Vì thế chỉ có thể đưa tinh anh của nền văn minh đi, mà chỉ cần những tinh anh nòng cốt còn sống, thì dù ở nơi nào, một nền văn minh vẫn có thể nhanh chóng phát triển”.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Vậy những người còn lại…”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!