Sau lưng những người này còn có rất nhiều người, trong mắt bọn họ tràn đầy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.
Vũ Trụ Kiếp đến rồi.
Dưới vô số lôi kiếp này, chúng sinh chẳng khác nào những chú kiến.
Ngay cả nơi để chạy trốn cũng không có.
Lúc này, đao khí của người đàn ông kia chợt vỡ tan, vô số lôi kiếp cuồn cuộn kéo đến.
Người đàn ông cầm đao hít sâu một hơi, ông ta xoay người nhìn tất cả mọi người xung quanh, lúc này, vô số người ở sau lưng cũng đang nhìn ông ta.
Người đàn ông trước mắt chính là hy vọng cuối cùng của bọn họ.
Người đàn ông cầm đao thu hồi tầm mắt, ông ta chợt xoay người biến thành đao khí bay lên cao.
Xoẹt!
Thời không nơi đao khí đi qua thoáng chốc vỡ tan.
Người người đàn ông cầm đao chém tới, lôi kiếp vũ trụ vô tận lại bị ông ta đánh lui một lần nữa, nhưng ngay sau đó, vô số lôi kiếp lại kéo đến một lần nữa, đao khí của người đàn ông cầm đao thoáng chốc trở nên hư ảo.
Người đàn ông cầm đao gào thét, vô số đao ý và đao khí kéo đến như thuỷ triều, những đao ý và đao khí này biến thành những tấm chắn che chở ngăn cách toàn bộ đất trời.
Nhưng Vũ Trụ Kiếp lại ngày càng nhiều hơn.
Tuy đao khí và đao ý của người đàn ông mạnh, nhưng hoàn toàn không thể chống lại Vũ Trụ Kiếp vô tận kia.
Lúc này, thân thể của người đàn ông cầm đao thoáng chốc trở nên hư ảo.
Một ông lão đột nhiên xuất hiện sau lưng ông ta, ông lão run rẩy nói: “Đao chủ, đủ rồi. Chúng ta… cam chịu số phận đi”.
Người đàn ông cầm đao nhìn chằm chằm phía xa, đao khí và đao ý mà ông ta dốc hết sức đánh ra đã ngày càng hư ảo. Lúc này, trong mắt ông ta cũng lộ vẻ u ám.
Ngay lúc này, ông ta đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân ở cách xa mấy nghìn trượng, ông ta giơ tay trái, một đao khí đột nhiên kéo xuống từ trên trời, ngay sau đó, mấy triệu chiếc nhẫn chứa độ bị ông ta thu thập lấy, sau đó ông ta vung tay áo, mấy triệu chiếc nhẫn chứa đồ đánh tan thời không, dừng lại ngay ngắn trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân hơi nghi ngờ.