Nhất Niệm lại lắc đầu: “Không nghỉ được”.
Diệp Quân nhíu mày: “Vì sao chứ?"
Nhất Niệm hơi cúi đầu trong im lặng.
Diệp Quân hạ giọng: “Vậy muội dẫn ta tới nói chuyện với chủ thuê của muội”.
Nhất Niệm chỉ đáp: “Huynh đánh không lại đâu”.
Sau một hồi im lặng, Diệp Quân nói: “Thì ta nhờ cô cô đi theo”.
Nhất Niệm nuốt miếng thịt gà xuống, hỏi: “Chính là chủ nhân của thanh kiếm ban nãy sao?"
Diệp Quân gật đầu: “Đúng”.
Nhất Niệm chần chừ: “Ta hỏi huynh câu này được không?"
Diệp Quân: “Hỏi đi”.
Nhất Niệm nghiêm giọng hỏi: “Vì sao cô cô của huynh mạnh vậy, mà huynh thì... Huynh hiểu ý ta không?"
Mặt Diệp Quân đông thành đá.
A đù má...
Sát thương không cao nhưng nghe nhục vãi.
Thấy mặt hắn đen sì lại, Nhất Niệm cười xòa: “Ta không có ý gì khác, huynh ăn gà đi...”
Cô ta chạy đến, nhét phần đùi gà chỉ còn lại mảnh xương vào miệng hắn.
Diệp Quân cạn lời luôn.
Con bé này lắm lúc cũng làm tổn thương người ghê gớm.
Đêm xuống.
Nhất Niệm ngồi dựa vào Diệp Quân. Sông Bỉ Ngạn phản chiếu vô vàn ánh sao lấp lánh như Ngân Hà, đẹp không tả xiết.
Cô ta tựa đầu vào vai hắn, mắt nhìn ra bờ sông, thì thầm: “Tự dưng ta không muốn làm việc nữa”.
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Quân nhăn nhở: “Thế thì đừng làm”.
Nhất Niệm cong môi, im lặng nép vào người hắn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!