Diệp Quân tò mò: “Là gì?”
Tiểu Tháp nói: “Siêu tiêu nghiêm trọng”.
Diệp Quân sửng sốt.
Tiểu Tháp nói: “Đừng thắc mắc vấn đề này nữa, đi đấu hạng Võ Bảng đi”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Được rồi”.
Dứt lời, hắn xoay người đi về phía tòa tháp cao đó.
...
Trong tầng mây xa xôi, Diệp Quan Chỉ nhìn một chiếc tinh hạm cực lớn ở phía đằng xa.
Bên cạnh cô ấy là bà lão đó.
Bà lão nói: “Nha đầu, hình như con có thiện cảm với Diệp Quân?”
Diệp Quan Chỉ mỉm cười: “Hình như là vậy”.
Bà lão khó hiểu: “Còn nữa con không muốn chỉ dạy cho Đông Lý Mạch nhưng lại sẵn lòng chỉ dạy cho Diệp Quân, tại sao?”
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Ta thích người lễ phép, lại đẹp trai, ha ha…”
Bà lão im lặng không nói nữa.
Được rồi, đây là một thế giới chú trọng vẻ bề ngoài.
Diệp Quân đi tới trước tòa tháp, tháp tên là Võ Tháp, tổng cộng có ba mươi mốt tầng, mỗi tầng đại diện cho một thứ bậc, từ thấp tới cao.
Tầng cuối cùng tên là “Ngộ Đạo Điện”, chỉ có dành vị trí hạng nhất mới có tư cách vào trong tầng này, nghe nói bên trong tầng này sẽ có cơ hội gặp được hình bóng mà Kiếm Chủ Nhân Gian để lại.
Diệp Quân vừa bước tới trước cửa tháp, một ông lão xuất hiện ngay trước mặt hắn, trong tay ông lão đang cầm một cái đẩu thuốc, mái tóc màu trắng, thoạt nhìn trông hơi u ám.
Ông lão nhìn Diệp Quân: “Tầng số mấy?”
Diệp Quân nghĩ ngợi, sau đó nói: “Mười!”
Ông lão híp hai mắt lại: “Chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu.
Ông lão nhìn Diệp Quân một hồi, sau đó nói: “Một vạn kim tinh!”
Diệp Quân chớp mắt: “Đắt vậy sao?”
Mặc dù bây giờ hắn có chút tiền, nhưng hắn cảm thấy vẫn nên ăn tiêu tiết kiệm thì hơn.
Ông lão bình tĩnh nói: “Chủ yếu là sợ người rảnh rỗi tới quấy rối”.
Diệp Quân nghĩ ngợi, sau đó lấy ra một vạn kim tinh đưa cho ông lão.
Sau khi ông lão nhận số kim tinh thì nói: “Họ tên?”
Họ tên!
Diệp Quân nghĩ ngợi, sau đó nói: “Dương Quân!”
Tiểu Tháp: “...”