Dứt lời, cô ta tiếp tục ăn kẹo hồ lô, sau đó càng ăn càng nghiện.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đây là thứ quý giá nhất ở vũ trụ ta, tên là kẹo hồ lô, được làm từ đạo quả cấp tiên trong truyền thuyết, năm vạn năm nở hoa một lần, năm vạn năm kết quả một lần… Có lẽ trong toàn vũ trụ chỉ còn lại xâu kẹo này thôi”.
Tiểu Tháp: “…”
Nhất Niệm chớp mắt, sau đó hỏi: “Cái này, quý giá như thế à?”
Nói xong, cô ta vội vàng trả kẹo hồ lô lại cho Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn Nhất Niệm đưa kẹo hồ lô tới, hắn im lặng.
Sở dĩ hắn nói như thế đương nhiên không phải vì muốn lừa Nhất Niệm, mà là muốn thăm dò.
Cô gái này thật sự không biết kẹo hồ lô!
Người mà cả kẹo hồ lô cũng không biết, rốt cuộc phạm vi và cấp bậc nơi cô ta ở phải ở mức độ nào?
Diệp Quân lắc đầu, không suy nghĩ đến những vấn đề này nữa, dù sao tạm thời đối phương cũng không có thái độ thù địch.
Nếu thật sự có thì hắn cũng chỉ có thể gọi cô cô, để cô cô đến xử lý đối phương thôi.
Cô cô váy trắng chuyên trị tất cả những người không phục!
Lúc này, Nhất Niệm trả kẹo hồ lô về cho Diệp Quân, sau đó nói: “Ngươi ăn đi”.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó đưa lại cho Nhất Niệm: “Cô đã ăn rồi mà”.
Nhất Niệm tỏ vẻ ngượng ngùng và lúng túng, cô ta đột nhiên lấy một mảnh thuỷ tinh mỏng từng trong túi trúc ra, sau đó đưa cho Diệp Quân. Khi mảnh thuỷ tinh mỏng này xuất hiện, Tiểu Tháp chợt nói với giọng điệu ngạc nhiên: “Mẹ kiếp, mau bảo cô ta cất vào, nhanh lên…”
Dường như lúc này Nhất Niệm cũng nhận ra được điều gì đó, cô ta vội vàng phất tay phải, một sức mạnh bí ẩn bao phủ lấy mảnh thuỷ tinh.
Diệp Quân thầm kinh ngạc: “Đây là?”
Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn chợt cảm thấy ngạt thở.
Nhất Niệm khẽ mỉm cười: “Vĩnh Hằng”.
Diệp Quân nghi ngờ hỏi: “Vĩnh Hằng?”
Nhất Niệm gật đầu: “Chất có thể tạo sức nén khiến vũ trụ trở về thời nguyên thuỷ”.
Diệp Quân: “???”
Nhất Niệm đưa mảnh thuỷ tinh đó cho Diệp Quân, mỉm cười nói: “Tặng ngươi đấy”.
Nhưng Diệp Quân lại không nhận, hắn lắc đầu rồi nói: “Thật ra khi nãy ta chỉ lừa cô thôi, đây là một xâu kẹo hồ lô rất bình thường…”