Đông Lý Mạch nhìn xung quanh khẽ cười: “Thư viện Quan Huyên này đúng là tiên cảnh nhân gian”.
Lúc này ông lão trước đó xuất hiện trước mặt Đông Lý Mạch.
Ông lão cúi người xuống: “Mạch công tử, Diệp chủ tịch cho mời”.
Đông Lý Mạch chắp tay lại: “Cảm ơn”.
Gã vừa nói vừa đi về phía đằng xa.
Sau khi đi qua đình viện, Đông Lý Mạch đi đến một biệt viện, có một cô gái đang ngồi trước bàn sách phê duyệt gì đó trong một mái chòi.
Cô gái này chính là Diệp Quan Chỉ.
Sau khi phế truất Lục Triều Văn, chuyện của thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Lục Châu tạm thời do cô ấy phụ trách.
Đông Lý Mạch dừng bước, hơi cúi người: “Chào Diệp chủ tịch”.
Diệp Quan Chỉ buông cây bút trong tay xuống nói: “Mạch công tử có việc gì?”
Đông Lý Mạch nhìn Diệp Quan Chỉ, mỉm cười: “Nghe danh Diệp chủ tịch văn võ song toàn, ta bất tài, muốn xin chỉ giáo”.
Nói rồi gã nhìn thẳng vào Diệp Quan Chỉ, mặc dù trên mặt vẫn hiện lên nụ cười nhưng lại có chút ý tứ khiêu khích.
Diệp Quan Chỉ nói: “Mạch công tử, cảnh giới của ta hơn hẳn ngươi, không công bằng”.
Đông Lý Mạch cười nói: “Ta không để tâm”.
Mười ngón tay Diệp Quan Chỉ đan vào nhau, nhìn Đông Lý Mạch: “Mạch công tử, ta không thích đánh nhau”.
Đông Lý Mạch nhìn thẳng vào Diệp Quan Chỉ cười nói: “Diệp chủ tịch xem thường ta sao?”
Vừa dứt lời, khí tức bí ẩn bỗng vây lấy gã.
Đông Lý Mạch híp mắt, quay đầu lại nhìn, cách đó không xa có một thị vệ mặc áo giáp vàng.
Nhìn thấy người này, sắc mặt Đông Lý Mạch trở nên trầm trọng.
Quan Huyên Vệ.
Lúc này Diệp Quan Chỉ vung tay phải lên, Quan Huyên Vệ đó lùi về lại.
Diệp Quan Chỉ cười nói: “Mạch công tử, đúng là ta không thích đánh nhau thật, mời về cho”.
Đông Lý Mạch im lặng một lúc, sau đó nhìn Diệp Quan Chỉ: “Diệp chủ tịch, nếu hôm nay ta nhất quyết muốn đánh thì sao?”
Diệp Quan Chỉ bỗng hỏi: “Mạch công tử, ngươi đến đây, tộc trưởng các ngươi biết chứ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!