Lúc này Đạo Cổ Thụ chợt nói: “Ngươi phải cẩn thận với người sáng lập nền văn minh Sâm Lâm kia”.
Diệp Quân nhìn cô ấy: “Người sáng lập nền văn minh?”
Đạo Cổ Thụ gật đầu: “Việt Cổ Thị”.
Diệp Quân nói: “Chính là người đã phản bội cô trước đây à?”
Đạo Cổ Thụ gật đầu: “Dù người này vong ơn bội nghĩa, nhưng thiên phú của ông ta thật sự rất đáng sợ, khả năng lĩnh ngộ cũng rất cao, trong khoảng thời gian ngắn đã hiểu rõ võ đạo của nền văn minh chúng ta, sau đó ông ta còn hấp thu năng lượng trong cơ thể ta… Thực lực của ông ta không chỉ đơn giản là mười phần thần tính, hơn nữa đã rất nhiều năm rồi, ta cũng không biết ông ta có Độc Khai Nhất Đạo không…”
Độc Khai Nhất Đạo!
Diệp Quân im lặng, lúc này hắn lại nhớ tới Tông chủ Tư Phàm Tịnh của Quá Khứ Tông kia.
Nếu Việt Cổ Thị này cũng là Độc Khai Nhất Đạo…
Nghĩ thế, Diệp Quân không nhịn được lắc đầu cười khẽ, hắn lo lắng nhiều thế làm gì?
Dù sao người ta cũng không hẹn giao chiến với hắn.
Nghĩ vậy, Diệp Quân vẫy tay với hai người, cười nói: “Ta đi tu luyện đây”.
Dứt lời hắn quay lại trong Tiểu Tháp.
Sau khi Diệp Quân đi, nụ cười trên mặt Thần Kỳ dần biến mất, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không: “Tiểu Thụ, cô nói xem trận chiến ba ngày sau, ai thắng ai thua?”
Đạo Cổ Thụ thản nhiên nhìn thoáng qua Thần Kỳ: “Nếu đã đưa ra sự lựa chọn thì đừng nên suy nghĩ quá nhiều, cố gắng làm tốt vai trò của mình là được, nếu không sẽ càng phiền não hơn”.
Thần Kỳ cười nói: “Cũng đúng”.
Đạo Cổ Thụ ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nở nụ cười lạnh lẽo.
…
Trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân ngồi xếp bằng dưới đất, mục tiêu của hắn lần này là cảnh giới Thiên Đạo.
Cảnh giới!
Bây giờ hắn thật sự rất muốn đạt đến cảnh giới Thần Đạo, tiếp xúc với thần tính.
Tiểu Tháp chợt nói: “Đừng nôn nóng’.
Diệp Quân sửng sốt.
Tiểu Tháp lại nói: “Ta biết sau khi tiếp xúc với nền văn minh Sâm Lâm và các nền văn minh khác, ngươi cảm thấy bị đả kích, nhưng người phải hiểu cơm nên ăn từng chút, không thể ăn quá vội”.