Nhưng thời không bí ẩn này hơi bài xích cô ấy, hoàn toàn không cho cô ấy chủ động dung nhập vào, khiến cô ấy cảm thấy hơi bất đắc dĩ, cô ấy không còn cách nào khác, chỉ có thể đi tìm Diệp Quân.
Diệp Quân ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn bên bờ biển, vết thương trên người hắn đang hồi phục một cách nhanh chóng.
Không biết bao lâu trôi qua, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, mà lúc này có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn.
Chính là Thần Kỳ!
Diệp Quân cười hỏi: “Thần Kỳ cô nương, cô làm sao thế?”
Thần Kỳ cười đáp: “Diệp công tử thật sự khiến ta rất ngạc nhiên, vì ta không ngờ ngài lại có thể bất phân thắng bại với một cao thủ chín phần thần tính”.
Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu: “Thực lực của ta yếu hơn ông ta một chút”.
Hắn biết rõ nếu còn tiếp tục chiến đấu thì chưa chắc hắn có thể thắng, trừ khi hắn hoàn toàn đánh thức huyết mạch phong ma.
Thực lực của hắn bây giờ vẫn còn chênh lệch với cao thủ cảnh giới chín phần thần tính chân chính kia.
Đương nhiên chênh lệch cũng không quá lớn.
Thần Kỳ nói: “Đã lợi hại lắm rồi”.
Diệp Quân đột nhiên nhìn về phía Thần Kỳ, cười nói: “Thần Kỳ cô nương, ta cảm thấy hơi tò mò về cô”.
Thần Kỳ chớp mắt: “Có gì tò mò chứ? Ta đến từ hệ Ngân Hà, là con gái của Thần Nhất, chỉ có thế thôi”.
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Thần Kỳ cô nương không muốn nói thì thôi vậy”.
Thần Kỳ im lặng một lúc rồi nói: “Nếu ta đã chọn Diệp công tử thì đương nhiên cũng nên thẳng thắn, không giấu gì công tử, ta còn có một thân phận nữa, chính là người thừa kế của nền văn minh Nguỵ Tri”.
Diệp Quân nhíu mày: “Nền văn minh Nguỵ Tri?”
Thần Kỳ gật đầu: “Diệp công tử không biết cũng là chuyện thường tình, vì hiện tại nền văn minh này đã không còn tồn tại nữa, năm đó khi họ ở thời kỳ đỉnh cao cũng là một nền văn minh cấp ba, sau đó thì bị Vũ Trụ Kiếp huỷ diệt…”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nền văn minh Sâm Lâm cũng là nền văn minh cấp ba, nhưng bọn họ lại có thể bảo vệ được mình, nền văn minh Nguỵ Tri này…”
Thần Kỳ cười nói: “Vấn đề nội bộ”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Vấn đề nội bộ ư?”