Lúc này, kiếm ý trong tay Diệp Quân đã đổi thành kiếm Thanh Huyên, hắn vung kiếm.
Xẹt!
Người đàn ông trung niên bị đánh bay, sau khi dừng lại, cánh tay phải của ông ta đã bị đánh gãy.
Người đàn ông trung niên sững sờ.
Lúc này, Tiểu Ái xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, nói: “Mau đi thôi, còn một khắc nữa là nơi này nổ tung”.
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn Thần Kỳ: “Thần Kỳ cô nương, đi cùng bọn ta nhé”.
Nói xong, hắn kéo Tiểu Ái, quay người rời đi.
Thần Kỳ do dự rồi cũng vội vàng đi theo.
Hư ảnh cười khẩy, không đi theo: “Ông đây không đi đấy…”
Bóng người kia chính là Triệu thành chủ.
Tuy Thần Kỳ cuối cùng cũng lựa chọn về phe Diệp Quân nhưng Triệu thành chủ thì lại không. Ông ta đã điều tra về văn minh Quan Huyên nơi hắn ở, biết đó là thế lực chấp chưởng vô số tinh vực vũ trụ, có thể nói là có sức mạnh đứng đầu vũ trụ, nhưng nhìn chung vẫn là quá yếu. Trong mắt Triệu thành chủ, văn minh Quan Huyên mà chống lại toàn bộ văn minh Sâm Lâm thì hoàn toàn không có phần thắng.
Bởi văn minh Sâm Lâm khủng khiếp thế nào, có ai biết không?
Cho dù Diệp Quân có hai ngọn núi chống lưng là ông nội và cô cô thì có thể mạnh đến đâu được chứ?
Cho dù có mười phần thần tính thì đã sao?
Trong khi con số đó ở văn minh Sâm Lâm không dừng lại ở hai, thậm chí còn có người mạnh hơn.
Vì vậy ông ta lựa chọn đứng về phía bọn họ.
Nhóm Diệp Quân đi rồi, ma trận kia bỗng chấn động, ùa ra từng đợt khí tức đáng sợ.
Ánh mắt Triệu thành chủ nhìn nó chợt trở nên phấn khích.
Văn minh Sâm Lâm trong truyền thuyết đã trở lại rồi!
Uỳnh!
Ma trận kia bất thình lình hóa thành một cánh cổng ánh sáng dài đến vạn trượng. Từ trong đó, một người đàn ông trung niên khoác áo trắng chầm chậm đi ra.
Theo sau là vô số người.
Người đàn ông giang rộng hai tay, hít một hơi thật sâu: “Cuối cùng cũng đã trở về”.
Sau lưng ông ta tiếp tục có người bước ra.