Dẫu sao quyền lực cuối cùng của cuộc thi này cũng là của thư viện Quan Huyên, mà thư viện Quan Huyên là của Diệp Quân.
An Khinh Hàn im lặng nhìn Diệp Quân.
Dù nét mặt cô ấy rất bình tĩnh, nhưng hai tay lại vô thức nắm chặt lại.
Đương nhiên cô ấy cũng biết chuyện giữa Diệp Quân và nhà họ An, nhưng khi đó cô ấy vẫn còn nhỏ, hơn nữa cô ấy còn thuộc về dòng thứ, vì thế đều không có tư cách tham dự vào rất nhiều chuyện của gia tộc. Cô ấy chỉ biết là sau lần đó, địa vị của nhà họ An đã rơi xuống nghìn trượng, mọi thứ đều đã thay đổi.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên cười nói: “Chúc mừng”.
Chúc mừng?
Nghe thấy lời của Diệp Quân, vô số người của Thanh Châu lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hai tay đang siết chặt của An Khinh Hàn cũng chậm rãi buông lỏng.
Diệp Quân nhìn về phía những người ở sau lưng An Khinh Hàn: “Còn ai muốn khiêu chiến với An cô nương nữa không?”
Mọi người đều im lặng.
Còn đánh gì nữa?
Thấy không còn ai khiêu chiến, Diệp Quân gật đầu rồi nhìn về phía An Khinh Hàn, hắn mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian chậm rãi bay đến trước mặt An Khinh Hàn, khi nhìn thấy thứ bên trong, tất cả mọi người đều không thể giữ được bình tĩnh.
Tổ Mạch!
Không ngờ lại là một Tổ Mạch!
Mấy người nhóm Triệu Tố nhìn Diệp Quân với vẻ khó tin, thế này có phải hào phóng quá rồi không?
An Khinh Hàn cũng hơi kinh ngạc, cô ấy không ngờ Viện trưởng này lại cho mình một Tổ Mạch!
Nhà họ An hiện tại khá nghèo, vì sau sự kiện năm đó, quy mô sản nghiệp của bọn họ gần như đều thu nhỏ lại, cuộc sống cực kỳ eo hẹp, người trong tộc còn sống trong lo lắng đề phòng, vì Diệp Quân bây giờ đã là Viện trưởng.
Bọn họ đều sợ Diệp Quân sẽ trả thù nhà họ An!
Mà người ngoài cũng sợ điều này, nên cũng không dám hợp tác thân thiết với nhà họ An.
Vì thế mấy năm nay nhà họ An sống khá khó khăn.
Mà lúc này, Diệp Quân làm thế rõ ràng là đang nói với người đời, những chuyện trước đây đều đã qua rồi.
Đây là một thái độ của Diệp Quân!
Lúc này, vô số thế lực trong bóng tối đã chuẩn bị đi làm thân với nhà họ An.
Một Võ Thần mới!
Thế này không đáng để kết thân sao?
Hơn nữa Diệp Quân cũng không có ý trách nhà họ An.
An Khinh Hàn nhìn nhẫn không gian trước mặt, nhất thời hơi không biết làm sao.
Tổ Mạch này là một thứ trong truyền thuyết.
Với cô ấy, ngay cả Tổ Nguyên cũng là một thứ không thể có, đừng nói chi là Tổ Mạch.
Lúc này Diệp Quân chợt cười hỏi: “Chê ít à?”
An Khinh Hàn vội lắc đầu: “Không… Không phải…”
Nhìn cô gái hơi bối rối trước mặt, Diệp Quân nhất thời bật cười, đúng là người trẻ tuổi! Sự bình tĩnh trước đó ít nhiều gì vẫn chứa đựng chút nguỵ trang.
Đương nhiên có thể làm được như thế đã là xuất sắc lắm rồi.
Lúc này Nạp Lan Ca cũng đi đến, cô mở lòng bàn tay, một quyển trục chậm rãi bay đến trước mặt An Khinh Hàn: “Đây là võ điển do người của Võ Các nghiên cứu được, có lẽ sẽ có ích cho cô”.
An Khinh Hàn vội nói: “Thứ này…”
Diệp Quân cười ngắt lời: “Chúng ta đang muốn đến nhà họ An, cô có thể dẫn chúng ta đi không?”
An Khinh Hàn ngây người.