Xa xa, An Nam Tịnh bình tĩnh, không có bất kỳ phản ứng nào.
Đúng lúc này, một thanh kiếm chợt phóng ra từ trước mặt An Nam Tịnh, bà thậm chí còn chẳng dùng thương mà duỗi hai ngón tay ra kẹp nhẹ.
Ầm!
Ý kiếm bị hai ngón tay của bà kẹp lại.
Ngay sau đó, An Nam Tịnh liên tục vung thanh ý kiếm trong tay lên, trong nháy mắt, từng luồng kiếm quang xung quanh bà ấy đều bị thổi bay.
Tất cả Diên Trì Nhất Kiếm của Diệp Quân đều bị chặn lại.
Thấy thế, nét mặt Diệp Quân trầm xuống, lúc này hắn mới nhận ra ở trước mặt cường giả thật sự, Diên Trì Nhất Kiếm của hắn chẳng có tác dụng gì.
Ý thức chiến đấu!
Ý thức chiến đấu phải khủng khiếp đến mức nào mới có thể làm được thế này?
An Nam Tịnh lên tiếng: “Đến lượt ta”.
Diệp Quân cả kinh, hắn còn chưa kịp phản ứng, An Nam Tịnh đã xuất hiện trước mặt hắn.
Bùm!
Trong giây lát, Diệp Quân đã bị đánh bay ra hơn nghìn trượng.
Hắn vừa dừng lại, An Nam Tịnh đã lại xuất hiện trước mặt hắn lần nữa, Diệp Quân vừa định rút kiếm thì một đạo quyền thế đã đánh vào ngực hắn.
Ầm!
Diệp Quân lại bị đánh văng…
Nghiền ép!
Cứ như thế, Diệp Quân ở trước mặt An Nam Tịnh không có chút sức đánh trả nào, suốt cả quá trình đều bị đánh tới tấp.
Một lúc lâu sau, Diệp Quân nằm trên đất, lúc này hắn cảm giác toàn thân rã rời.
An Nam Tịnh đi tới trước mặt Diệp Quân: “Ngồi dậy nói chuyện đi”.
Diệp Quân vội vàng đứng lên, cung kính nói: “An tiền bối”.
An Nam Tịnh bình tĩnh hỏi: “Biết khuyết điểm của mình chưa?”
Diệp Quân gật đầu: “Kinh nghiệm chiến đấu của ta còn ít”.
An Nam Tịnh gật đầu: “Tuy kiếm kỹ của cậu hiếm thấy, nhưng vẫn chưa đủ nhanh và mạnh”.
Diệp Quân do dự một chút rồi hỏi: “Tiền bối ở cảnh giới chín phần thần tính ạ?”
An Nam Tịnh lắc đầu: “Ta không tu luyện cảnh giới”.