Ly Qua nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Nếu ngươi cảm thấy không hài lòng, ta có thể lập tức giết hết toàn bộ người tộc Thần Qua”.
Tiểu Tháp nhìn Ly Qua, thầm mắng, mẹ nó người phụ nữ này vẫn nhanh trí như trước.
Sở dĩ người phụ nữ này giết các cường giả tộc Thần Qua quả quyết như thế thật ra là để kịp thời ngăn chặn tổn thất quá lớn.
Nếu không làm thế thì người tộc Thần Qua bị giết chết không phải là những cường giả trước mặt này, mà là bị tiêu diệt hết thảy.
Bây giờ bà ta làm thế tức là lấy lùi làm tiến.
Hơn nữa còn tiện thể tiêu diệt luôn tộc Chân Long.
Còn nói nếu không hài lòng, ta cũng giết hết toàn bộ người trong tộc để ngươi bớt giận.
Hàm ý khác trong lời nói là nếu ngươi nói không hài lòng, hình như bản thân cũng cảm thấy quá đáng.
Tiểu Tháp nhìn Diệp Quân, thấy ánh mắt Diệp Quân không còn vẻ lạnh lùng nữa, nó biết tên này đã có quyết định.
Thật ra bây giờ hắn cũng không còn tức giận nữa.
Dù sao năm đó người phụ nữ này vẫn từng giúp tiểu chủ của nó, mặc dù tộc Thần Qua có lỗi nhưng người phụ nữ này giải quyết như thế đã là đủ rồi.
Diệt tộc cũng được.
Nhưng quả thật không hợp lẽ lắm.
Nghĩ thế Tiểu Tháp lắc đầu, người phụ nữ này đúng là xảo quyệt.
Diệp Quân ở một bên nhìn Ly Qua, sau đó nói: “Ta có thể tha cho tộc Thần Qua nhưng ta có một điều kiện”.
Lý Qua chớp mắt, khóe môi cong lên một độ cong không dễ nhìn thấy: “Ngươi nói đi”.
Diệp Quân nói: “Ta bỏ qua cho tộc Thần Qua nhưng đây xem như bà nợ ta một ơn nghĩa”.
Ly Qua nói: “Chốt kèo”.
Nói rồi bà ta nở nụ cười tươi rói hơn.
Lúc này bà ta cảm thấy vui mừng khôn xiết, đây là một niềm vui bất ngờ.
Tiểu Tháp lắc đầu.