Rõ ràng là cô ta không muốn giúp.
Diệp Quân cũng hơi bất đắc dĩ, hắn cũng không thể ép đối phương được đúng không?
Hắn biết tuy cô gái này rất ghét người ngoài, nhưng người khác của tộc Tiên Linh có lẽ càng căm ghét hơn, vì thế hắn lại nói: “Cô nương có thể giúp ta được không?”
Thanh Đại cũng khẽ cười nói: “Cô nương, giúp đỡ đi mà!”
Cô gái nhìn thoáng qua Diệp Quân và Thanh Đại, sau đó nói: “Ta đi hỏi thử giúp các ngươi, nhưng ta không đảm bảo Trí Sư sẽ gặp các ngươi đâu”.
Diệp Quân lập tức cười nói: “Cảm ơn”.
Hắn phát hiện cô gái này thích người khác nói chuyện nhỏ nhẹ với mình hơn.
Cô gái không nói gì nữa, cô ta dẫn Diệp Quân và Thanh Đại đi về phía xa.
Chẳng mấy chốc, ba người đã tới dưới toà thành treo lơ lửng, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn toà thành trước mắt, không khỏi thấy ngạc nhiên. Vì những ngôi sao lơ lửng bên trên toà thành này đều là thật, nhưng không biết vì sao mà chúng đều trở nên nhỏ như thế.
Những ngôi sao này lượn quanh toà thành, Diệp Quân phát hiện dường như toà thành này có thể lơ lửng cũng là vì ngôi sao.
Diệp Quân quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, cô gái không có ý muốn giải thích, cô ta bình tĩnh nói: “Ngươi đợi ở đây”.
Dứt lời, cô ta nhìn Thanh Đại bên cạnh: “Cô có muốn đi cùng không?”
Thanh Đại cười khẽ: “Ta ở lại đây đợi cùng Diệp công tử”.
Cô gái gật đầu, cũng không nói gì thêm mà lập tức đi vào trong thành.
Diệp Quân chợt cười nói: “Lúc trước Nhược tỷ nói Thanh Đại cô nương trước đây không phải như thế này… Ta đang nghĩ…”
Thanh Đại cười khẽ: “Có phải ngươi đang nghĩ lúc trước ta cũng kiêu ngạo giống cô nương này không?”
Diệp Quân chớp mắt không nói.
Thanh Đại khẽ nói: “Có thể là thế thật”.
Dứt lời, cô ta chợt quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử có cảm thấy rất buồn cười không?”
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Sao lại nói thế?”
Thanh Đại cười khẽ: “Vì ta cảm thấy không có bất cứ thế lực nào có thể kiêu ngạo trước Diệp công tử, cho dù là khu vực Tiên Linh, đúng không?”
Diệp Quân khẽ cười: “Ta không quan tâm những điều này”.
Thanh Đại hơi sửng sốt, sau đó hiểu ra.