Nhược Mệnh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Người phụ nữ váy trắng kia chính là cô cô mà ngươi nói sao?”
Diệp Quân cười đáp: “Đúng thế”.
Nhược Mệnh gật đầu: “Chín phần thần tính… Đúng là đáng sợ”.
Diệp Quân muốn nói lại thôi.
Nhược Mệnh cười nói với Diệp Quân: “Muốn nói gì thì nói đi”.
Diệp Quân mỉm cười: “Nhược tỷ, không giấu gì tỷ, ta cảm thấy có lẽ cô cô của ta không chỉ có chín phần thần tính”.
Nhược Mệnh híp mắt: “Mười phần?”
Diệp Quân lắc đầu.
Nhược Mệnh hơi nghi ngờ.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có khi nào bà ấy đã vượt qua mười phần rồi không?”
Nhược Mệnh sửng sốt.
Diệp Quân cười nói: “Nhược tỷ, sau mười phần thần tính còn có cảnh giới gì khác không?”
Nhược tỷ trầm giọng nói: “Không biết. Dẫu sao từ trước đến giời Thần Nhất là người có cảnh giới cao nhất, mà ông ấy là mười phần thần tính…”
Diệp Quân chợt nói: “Nhưng theo ta biết, cuối cùng Thần Nhất muốn sửa thành nhân tính”.
Nhân tính!
Nhược Mệnh cau mày: “Sau thần tính…”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta chỉ đoán thôi”.
Lúc trước hắn vốn muốn hỏi cô cô váy trắng vấn đề này, nhưng suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn không hỏi.
Mình nên đi từng bước thì hơn, sau khi đi tới con đường đương nhiên sẽ xuất hiện.
Nhược Mệnh lại nói: “Thật ra chín phần thần tính cũng đã là thực lực mạnh lắm rồi. Còn về mười phần… Dù Thần Nhất từng đạt đến nhưng nói thật, t cũng chưa từng giao thủ với ông ấy, vì thế hoàn toàn không biết rốt cuộc mười phần thần tính là cảnh giới gì… Còn về trên nó…”
Nói đến đây, cô ấy lắc đầu cười khẽ: “Nghĩ xa quá rồi”.
Diệp Quân cũng cười nói: “Đúng thế”.
Nhược Mệnh nhìn về phía Diệp Quân, sau đó nói: “Nói chính sự đi, lần này ta bảo ngươi đến là muốn ngươi giúp ta một chuyện”.
Diệp Quân đáp: “Tỷ nói đi”.