Một luồng kiếm quang bỗng bay ra, kiếm quang này xé tan không gian, thoáng chốc đã bay đến tộc Thần Qua, sau đó đi vào tộc Thần Qua.
Vèo!
Trong tộc Thần Qua bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương, sau đó một con rồng mờ ảo bay ra.
Còn Chân Long Giới, lúc này đám người Ly Vân cũng sửng sốt, vì họ có thể cảm nhận được có thứ gì đó trong người đang biến mất.
Không lâu sau Ly Vân trợn mắt: “Là số kiếp thiên mệnh! Ngươi… ngươi dám cắt đứt số kiếp thiên mệnh của tộc Thần Qua”.
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Không phục hả? Ngươi đánh ta đi này”.
Ly Vân tức giận nói: “Gọi tiên tổ”.
Gọi tiên tổ!
Vừa dứt lời, Ly Vân bỗng lấy một lệnh bài ra, ông ta dùng sức với lệnh bài, lệnh bài bay lên trời đi vào trong tầng mây.
Rầm!
Tầng mây bỗng sôi trào, sau đó dần biến mất.
Lúc này một người phụ nữ được ngưng tụ trong tầng mây.
Ly Qua!
Tiên tổ mạnh nhất của tộc Thần Qua.
Cũng không phải là thực thể.
Nhưng khí tức của hình ảnh phản chiếu này lại mạnh hơn Thiên Long viễn cổ đó hơn mười lần.
Hơn nữa sau khi người phụ nữ lại được ngưng tụ, Chân Long Giới đã bắt đầu phân tán.
Chỉ một cái bóng mà Chân Long Giới này đã không thể chịu được.
Đáng sợ cực kỳ!
Ly Vân chỉ vào Tiểu Tháp: “Ngươi đợi chết đi”.
Nói rồi ông ta chỉ vào Diệp Quân: “Còn ngươi và vị Đại Kiếm Tiên đằng sau ngươi nữa, các ngươi cùng đợi chết đi”.
Diệp Quân nhìn tiên tổ tộc Thần Quan được ngưng tụ trên bầu trời đó, cảm nhận khí tức cường giả đáng sợ đó, sắc mặt hắn hơi tái, run giọng nói: “Tháp gia, so sánh thực lực của tỷ tỷ váy trắng với bà ta thì thế nào?”
Tiểu Tháp nhìn Ly Vân, bình tĩnh nói: “Không so được”.
Sắc mặt Diệp Quân càng trắng bệch hơn.
Ngay sau đó.