Lúc này hắn đang không ngừng mài giũa kiếm kỹ của mình, hắn đang nghiên cứu cách đánh của Nguyên Thị và quy luật kéo dài thời gian của kiếm kỹ.
Không thể không nói, cách đánh này cực kỳ tốn chất xám, nhưng hắn lại rất hưởng thụ quá trình này, đây mới là ý nghĩa và niềm vui của chiến đấu.
Chứ không phải đối đầu về sức mạnh.
Trong một góc tối có hai người đang chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chính là Sở phu nhân đến từ Sở Cung, bên cạnh bà ta vẫn là thanh niên áo trắng.
Thật ra họ đã đến đây từ trước đó nhưng họ không ra tay ngay mà trốn trong bóng tối âm thầm quan sát.
Sở phu nhân nhìn Diệp Quân ở đằng xa: “Con đánh với người này thì có cơ hội thắng là bao nhiêu?”
Thanh niên áo trắng im lặng một hồi rồi nói: “Không có phần thắng”.
Không có phần thắng!
Sở phu nhân cau mày, bà ta quay đầu nhìn thanh niên áo trắng, thanh niên áo trắng trầm giọng nói: “Bà à, kiếm kỹ của người này rất kỳ lạ, con đã quan sát rất kỹ nhưng dù vậy, con vẫn không thể cảm nhận được thời gian và quỹ đạo xuất hiện của nó…”
Ánh mắt gã lóe lên vẻ phức tạp: “Rất khủng khiếp”.
Rất khủng khiếp!
Sở phu nhân quay đầu lại nhìn Diệp Quân ở phía xa, bình tĩnh nói: “Kiếm kỹ của hắn quả thực khá thú vị nhưng Nguyên Thị này vẫn quá yếu, bảy phần thần tính như vậy còn chẳng bằng năm phần thần tính trong Sở Cung năm đó nữa, cách biệt quá lớn”.
Thanh niên áo trắng khẽ gật đầu, không nói gì.
Sở phu nhân nhìn Diệp Quân: “Người này quả thật yêu nghiệt, nếu cho thêm thời gian, có lẽ sẽ trở thành Thần Nhất thứ hai…”
Thanh niên áo trắng bỗng cảm thấy khá tò mò: “Bà ơi, thời kỳ đỉnh cao của Thần Nhất nếu ở Sở Cung và khu vực Tiên Linh thì ở cấp bậc nào?”
Sở phu nhân im lặng một hồi rồi nói: “Sự tồn tại vô địch”.
Vẻ mặt thanh niên áo trắng hơi nghiêm trọng: “Sự tồn tại vô địch ư?”
Sở phu nhân gật đầu: “Chính là sự tồn tại vô địch, nếu không con nghĩ ông ta có thể kết hợp với thánh nữ của khu vực Tiên Linh? Phải biết rằng, người ở nơi đó vô cùng kiêu ngạo. Đừng thấy nhà họ Thần, Trấn tộc và khu vực Cổ Hoang là thế lực gia tộc siêu cấp mà lầm, trong mắt họ đều là đám hề, lúc đầu khi Thần Nhất lần đầu đến khu vực Tiên Linh đã không được chào đón…”
Thanh niên áo trắng hơi tò mò: “Sau đó thì sao?”
Sở phu nhân cười mỉa: “Sau đó cả giới trẻ khu vực Tiên Linh đều bị đánh gục, không một ai là đối thủ của người ta”.
Thanh niên áo trắng lặng thinh.
Sở phu nhân khẽ nói: “Năm đó Sở Cung chúng ta cũng kiêu ngạo như họ, chẳng xem ai ra gì…”, bà ta vừa nói vừa lắc đầu: “Sau khi một thế lực đạt tới một mức độ nhất định, chắc chắn sẽ bành trướng, sự bành trướng đó sẽ phá hủy nó”.
Thanh niên áo trắng gật đầu, sau đó nói: “Tại sao Thần Nhất muốn binh giải?”
Sở phu nhân cười mỉa: “Một chữ tình”.