Theo một tia kiếm quang bùng nổ, Yêu Nguyệt liên tục lùi lại mấy trăm trượng, thời không xung quanh bà ta cũng nứt ra vào thời khắc này!
Tiếng động ở đây lập tức thu hút vô số yêu thú, chẳng mấy chốc những hơi thở yêu thú đáng sợ đã lập tức ùn ùn kéo đến rồi lan ra bốn phương tám hướng.
Mà lúc này, Yêu Nguyệt vừa mới dừng kia chợt vẫy tay, những hơi thở yêu thú kia lập tức rút lui như thuỷ triều.
Mà lúc này, Trấn Thiên và Trấn Nam Tuyết cũng xuất hiện, khi nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Quân, sắc mặt hai người đồng loạt thay đổi.
Lúc này, da trên người Diệp Quân nứt ra, chỉ còn lại mỗi linh hồn, hơn nữa linh hồn còn cực kỳ hư ảo.
Trấn Nam Tuyết lập tức quay đầu nhìn về phía Yêu Nguyệt, nói bằng giọng giận dữ: “Yêu Nguyệt đại nhân, đây là cách mà bà tiếp khách à?”
Yêu Nguyệt lạnh lùng nhìn Trấn Nam Tuyết: “Ta làm việc còn cần ngươi dạy sao?”
Trấn Nam Tuyết vô cùng phẫn nộ, đang định cãi lại thì bị Trấn Thiên ở bên cạnh ngăn cản, ông ta nhìn về phía Yêu Nguyệt: “Yêu Nguyệt, bà có ý gì?”
Yêu Nguyệt bình tĩnh đáp: “Dạy dỗ vị Diệp công tử này làm người”.
Trấn Thiên cau mày.
Lúc này Yêu Nguyệt lại nói: “Sao nào Trấn Thiên tộc trưởng, ông định ra tay với ta ư? Ông phải nghĩ cho kỹ vào. Nếu ông ra tay với ta ở nơi này thì có nghĩa là ông tuyên chiến với khu vực Cổ Hoang”.
Tuyên chiến!
Sắc mặt Trấn Thiên u ám, không nói một lời.
Nếu là trước đây ông ta sẽ không bỏ qua cho Yêu Nguyệt này, vì Trấn tộc thật sự không sợ khu vực Cổ Hoang, nhưng bây giờ nhà họ Thần đã tuyên chiến với Trấn tộc, nếu lúc này Trấn tộc còn gây thù với khu vực Cổ Hoang thì chẳng khác nào trước sau đều có địch, cực kỳ bất lợi với Trấn tộc.
Nghĩ thế, Trấn Thiên chỉ có thể đè xuống cơn giận trong lòng, ông ta chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi Diệp công tử, ta không ngờ bà ta sẽ đột nhiên ra tay với cậu”.
Diệp Quân hơi lắc đầu: “Không liên quan đến ông”.
Dứt lời hắn ngẩng đầu nhìn Yêu Nguyệt phía xa, mà thúc này Yêu Nguyệt cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Trấn Thiên đột nhiên kéo tay Diệp Quân, lắc đầu với hắn, dùng huyền khí truyền âm: “Diệp công tử, trượng phu phải linh hoạt, chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi tính sau”.
Ngao Thiên Thiên cũng chợt lên tiếng: “Đừng ra tay ở đây, nếu ra tay sẽ liên luỵ đến hai cha con này”.
Diệp Quân im lặng.
Đương nhiên hắn có khả năng đánh một trận, dẫu sao Ngao Thiên Thiên, Nhị Nha và Tiểu Bạch đều đang ở đây. Nhưng nếu ra tay thì sẽ liên luỵ đến Trấn Thiên và Trấn Nam Tuyết trước mắt, khiến hai người họ rơi vào bước đường cùng, vì đây là địa bàn của Yêu tộc.
Nghĩ vậy Diệp Quân nhìn về phía Trấn Thiên: “Tiền bối, chúng ta đi thôi”.
Trấn Thiên thở phào nhẹ nhõm, ông ta cũng sợ Diệp Quân ra tay ở đây, nếu Diệp Quân thật sự làm thế thì bọn họ sẽ rơi vào thế khó.
Phải biết rằng hiện tại họ chỉ có ba người, mà nơi này còn là địa bàn của Yêu Nguyệt, một khi ra tay bọn họ muốn trốn cũng không trốn được.
Trấn Thiên không nghĩ nhiều nữa, ông ta kéo tay Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi”.
Dứt lời ông ta dẫn theo Diệp Quân và Trấn Nam Tuyết biến mất khỏi nơi này.