Nhát kiếm này như không hề sợ cái chết.
Với nhát kiếm này, hắn không nghĩ về cuộc sống.
Thẳng thắn đối mặt với cái chết.
Lòng không tạp niệm.
Một nhát kiếm thuần túy nhất.
Đây là một nhát kiếm mạnh nhất từ sau khi hắn trở thành kiếm tu.
Nhát kiếm này giúp hắn đạt đến cảnh giới Kiếm Tiên.
Thiên Long viễn cổ trong tầng mây đó nhìn chằm chằm Diệp Quân người kiếm hợp nhất, ánh mắt hiện lên vẻ kinh sợ.
Ông ta từng thấy vô số thiên tài ở tổng viện thư viện Quan Huyên nhưng người trước mặt này dù là ở cả tổng viện thư viện Quan Huyên cũng được xem là thiên tài.
Dù là tổng viện thư viện Quan Huyên cũng rất hiếm thấy Kiếm Tiên trẻ tuổi như vậy.
Nếu để tổng viện Quan Huyên biết được nơi này lại có một thiên tài trẻ tuổi như vậy…
Nghĩ đến đây, sự kinh sợ trong ánh mắt ông ta lập tức trở thành sát khí.
Vì nếu để tổng viện Quan Huyên biết được ở đây có một Kiếm Tiên mười bảy tuổi thì nói không chừng tổng viện sẽ phá vỡ nguyên tắc đưa thanh niên này đến tổng viện Quan Huyên.
Nếu là thế thật thì tức là đang chôn một quả bom hẹn giờ.
Ngay cả tộc Thiên Long viễn cổ cũng không dám xem thường tiềm năng của một Kiếm Tiên mười bảy tuổi.
Nghĩ thế ông ta bỗng tức giận gào lên.
Rầm!
Một ngọn Long Hỏa màu đỏ bỗng rơi xuống từ trên trời.
Rầm rầm!
Bỗng chốc, cả trời đất trở nên hư ảo.
Cùng lúc đó chỉ trong chớp nhoáng, kiếm ý mà Diệp Quân phóng ra bị phá vỡ.
Rầm!
Diệp Quân rơi xuống từ trên không trung, xung quanh hắn, kiếm ý không thể ngăn được Long Hỏa.
Cơ thể hắn bắt đầu bị thiêu đốt.
Bởi vì kiếm ý đó nên không bị tan chảy trong tích tắc.
Nhưng kiếm ý của hắn lại biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Hai mắt Diệp Quân chậm rãi nhắm lại.
Hắn biết hắn sắp chết rồi.