Ngươi dễ tính như thế à?
Lúc này, Trấn Thiên chợt thấy hơi xấu hổ.
Vì trước đó, gã còn từng có suy nghĩ muốn cướp.
Nhìn quyển cổ tịch màu đen trên mặt bàn, tất cả cao thủ Trấn tộc đang có mặt đều im lặng.
Bất ngờ!
Bọn họ vô cùng bất ngờ, vì không nghĩ Diệp công tử trước mắt lại cứ thế cho mượn.
Điều này khiến bọn họ nhất thời không biết phải làm sao.
Chưa từng thấy nghĩ dễ đàm phán đến vậy!
Đặc biệt là Trấn Nam Tuyết, tâm trạng của cô ta lúc này rất phức tạp, vì cô ta cũng không ngờ Diệp công tử trước mắt lại dễ tính như thế.
Nghĩ đến chuyện nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang vì muốn quyển nhật ký này mà đi giết hắn, cô ta cảm thấy hơi buồn cười.
Nếu những người đó biết Diệp Quân dễ nói chuyện như thế thì không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Nhìn Trấn Thiên đang im lặng không nói một lời, Diệp Quân cười nói: “Trấn Thiên tộc trưởng không xem à?”
Trấn Thiên nhìn thoáng qua Diệp Quân bằng ánh mắt phức tạp: “Diệp công tử, ta phải thừa nhận là cậu khiến ta rất bất ngờ, cực kỳ bất ngờ”.
Diệp Quân cười không nói gì.
Trấn Thiên nhìn quyển cổ tịch màu đen trước mặt nhưng không đưa tay cầm lấy.
Diệp Quân hơi nghi ngờ.
Trấn Thiên im lặng một lúc lâu, sau đó lắc đầu, đẩy quyển cổ tịch về lại trước mặt Diệp Quân.
Lúc này, Diệp Quân càng nghi ngờ hơn.
Không chỉ Diệp Quân mà những cao thủ của Trấn tộc trong điện cũng thế.
Trấn Thiên nhìn về phía Diệp Quân, cười khẽ: “Diệp công tử, Trấn tộc ta không phải kiểu người không làm mà đòi có ăn, Trấn tộc chúng ta đã hiểu được ý tốt và tấm lòng của cậu rồi. Thế này đi, từ giờ về sau Trấn tộc chúng ta sẽ cùng cậu chống lại khu vực Cổ Hoang và nhà họ Thần, đến lúc đó nếu chúng ta thắng cậu hẳn cho Trấn tộc chúng ta mượn xem thứ này, được chứ?”
Nghe ông ta nói thế, sắc mặt các trưởng lão trong điện lập tức thay đổi.
Cùng chống lại khu vực Cổ Hoang và nhà họ Thần?
Viêc này cũng tương đương với cược một ván lớn!