Nhược Mệnh cất lời: “Có cảm thấy không đáng thay hắn không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Sao có thể?”
Nhược Mệnh nhất thời thấy tò mò: “Tại sao?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chuyện tình cảm từ khi mới bắt đầu đã chẳng có gì là đáng hay không đáng, chỉ có nên và không nên”.
Nếu thật sự thích một người rồi bỏ ra tất cả, sao còn quan tâm đáng hay là không nữa?
Ít nhất hắn thấy chắc chắn Thần Nhất sẽ không cảm thấy không đáng.
Nghe thấy lời của Diệp Quân, Nhược Mệnh chợt bật cười.
Diệp Quân hơi tò mò: “Nhược tỷ cười gì vậy?”
Nhược Mệnh cười nói: “Về phương diện tình cảm, ngươi và Thần Nhất khá giống nhau… Chuyện tình cảm thường rất kỳ diệu, đàn ông tốt gặp phải phụ nữ xấu, phụ nữ xấu gặp phải đàn ông tốt…”
Diệp Quân chớp mắt: “Nhược tỷ với Thần Nhất…”
Nhược Mệnh gõ đầu Diệp Quân một cái: “Vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được, dù ta có quen biết với hai người họ, nhưng cũng không thân thiết gì, còn không được xem là quan hệ xã giao”.
Diệp Quân cười nói: “Thì ra là thế, đúng rồi, Nhược tỷ vẫn chưa nói vì sao mình lại bị nhốt ở đây mà?”
Nhược Mệnh lắc đầu, không nói gì.
Diệp Quân chần chừ một lúc rồi hỏi: “Ta vốn không nên hỏi nhiều, nhưng nếu là phong ấn gì đó thì có lẽ ta có thể giúp được”.
Hắn cũng không hề nói quá, đến lúc này vẫn chưa có phong ấn nào kiếm Thanh Huyên và Tiểu Bạch không thể phá.
Một bên dùng sức mạnh phá vỡ!
Một bên kêu gọi đầu hàng!
Tồn tại vô địch.
Nhược Mệnh lắc đầu cười khẽ: “Chuyện của ta khá phức tạp, ngươi đừng nhúng tay vào”.
Diệp Quân muốn nói lại thôi.
Nhược Mệnh lại nói: “Vẫn nên giải quyết chuyện của bản thân ngươi trước đi, nếu ta đoán không lầm thì bây giờ mấy thế lực bên ngoài đều đang nhằm vào ngươi đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Khu vực Cổ Hoang đã phái người đi giết ta’.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!