Sao có thể chứ?
Nhị Nha định tấn công tiếp, nhưng lúc này, Thần Tuyết ở bên cạnh vội vàng nói: "Cô nương, xin hãy nương tay!"
Nhị Nha liếc nhìn Thần Tuyết, nói: “Ta không!"
Dứt lời, cô bé vung nắm đấm.
Rầm!
Thần Lăng đã bị xóa sổ.
Khuôn mặt Thần Tuyết cứng đờ.
Nhị Nha mở rộng lòng bàn tay, chiếc nhẫn không gian bay vào trong tay cô bé, cô bé và Tiểu Bạch liếc nhìn chiếc nhẫn, sau đó hai người cau mày, Nhị Nha hơi bất mãn: “Sao lại nghèo như vậy chứ?"
Thần Tuyết: "...”
Tiểu Bạch cũng không hài lòng, muốn vứt chiếc nhẫn đi, nhưng Nhị Nha nói: "Có thể đưa nó cho cháu trai”.
Tiểu Bạch vội vàng gật đầu, tỏ ý đồng ý.
Thần Tuyết nhìn Nhị Nha trước mặt với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đồng thời trong lòng rất khiếp sợ, bởi vì cô ta không bao giờ ngờ được rằng cô bé này lại có thể giết chết Thần Lăng chỉ bằng hai cú đấm!
Quá khủng khiếp!
Phải biết rằng, Thần Lăng là cường giả cảnh giới Thần Đạo với sáu phần thần tính!
Thực lực của cô bé này đáng sợ đến mức nào?
Sau khi cất chiếc nhẫn, Nhị Nha không ra tay với Thần Tuyết, trong tình huống bình thường cô bé vẫn có nguyên tắc.
Thấy Nhị Nha không ra tay, Thần Tuyết do dự rồi nói: "Các ngươi cố ý để Diệp công tử đi vào Hắc Tử Vực sao?"
Nhị Nha gật đầu: “Ừ”.
Thần Tuyết hơi khó hiểu: “Tại sao?"
Nhị Nha nghiêm túc nói: "Rèn luyện một chút”.
Rèn luyện!
Thần Tuyết cau mày: “Ngươi có biết nơi này rất nguy hiểm không?"
Nhị Nha nói: "Biết chứ, cho nên mới để hắn đi vào trong”.
Thần Tuyết do dự nói: "Ngươi không sợ hắn sẽ chết sao?"
Nhị Nha lắc đầu: “Không sợ”.
Thần Tuyết khó hiểu: “Tại sao?"
Nhị Nha nghiêm túc nói: "Hắn có người hộ đạo”.