Đến mình rồi!
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Bắc Tề Vương, hắn chần chờ một chút, sau đó nói: "Hay ngươi giết đi!"
Bắc Tề Vương mặc dù đã bị trọng thương, nhưng trực giác nói cho hắn biết, hắn vẫn đánh không lại.
Nhị Nha cong môi và nói: “Được”.
Cô bé nói xong quay đầu nhìn về phía Bắc Tề Vương xa xa, vừa định ra tay, Bắc Tề Vương đột nhiên xoay người, biến mất trên bầu trời.
Bỏ trốn?
Diệp Quân sửng sốt.
Nhị Nha cũng cau mày, cô bé không ngờ lão này lại chạy trốn.
Vẻ mặt Bắc Phong ở một bên có chút khó coi.
Đường đường là yêu vương mà lại chạy trốn à?
Diệp Quân nhìn Bắc Phong với vẻ mặt kỳ lạ.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân, sắc mặt Bắc Phong càng khó coi hơn.
Nhưng, ông ta vẫn có thể hiểu được, bởi vì nếu như yêu vương không chạy trốn, lão ta sẽ đi đời nhà ma.
Sức mạnh của ác thú này thực sự vượt xa dự liệu của họ.
Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Bắc Phong quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, ông ta do dự một chút, sau đó ôm quyền nói: "Diệp thiếu gia, chúng ta gặp sau”.
Nói xong quay người bỏ chạy.
Lúc này nếu Diệp Quân có ý định giết ông ta, thì ông ta coi như toi đời.
Diệp Quân cũng không có ý định giết Bắc Phong, hắn nhìn về phương hướng Bắc Tề Vương rời đi phía xa xa, nhíu chặt mày.
Thực lực của Bắc Tề Vương cũng vượt quá dự liệu của hắn!
Mặc dù hiện tại cảnh giới của hắn đã tăng lên, nhưng hắn hiểu rằng, hắn với Bắc Tề Vương này vẫn còn chênh lệch rất lớn.
Tất nhiên, nếu tung hết các át chủ bài, cộng thêm Ngao Thiên Thiên và kiếm Thanh Huyên, thì không phải là không có sức để đánh một trận.
Nhị Nha đột nhiên nói: "Người phải thể hiện thực lực của mình ra”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ừ”.
Nhị Nha đột nhiên nói: "Đi, ta sẽ đưa ngươi đến một nơi”.
Diệp Quân có chút tò mò: “Đi đâu?"