Bị Diệp Quân nhìn chăm chú, Trấn Nam Tuyết lạnh lùng nói: “Diệp công tử, theo ta được biết khu vực Cổ Hoang không hề thân thiện với ngươi”.
Diệp Quân cười đáp: “Ta không quan tâm”.
Trấn Nam Tuyết im lặng.
Diệp Quân nhìn cô ta: “Trấn tộc muốn ba phần cũng được, nhưng Trấn tộc có thể cho ta cái gì?”
Trấn Nam Tuyết đáp: “Mạng lưới quan hệ và lòng tin”.
Diệp Quân cười nói: “Nói rõ ta nghe xem”.
Trấn Nam Tuyết giải thích: “Khi nãy lúc chúng ta ở Đạo Thị, toàn bộ Đạo Thị vắng vẻ không một bóng người, mà ngoài Đạo Thị này chắc chắn những chỗ khác cũng là như thế, tại sao lại vậy? Đó là vì bây giờ mọi người đều không tin Diệp công tử có thể xử lý được Trấn tộc và khu vực Cổ Hoang… Vì Diệp công tử quá bí ẩn, xuất hiện quá bất ngờ, mọi người đều mang thái độ quan sát với Diệp công tử”.
Nói đến đây cô ta khẽ mỉm cười: “Nhưng nếu cho bọn họ biết Trấn tộc ta đã hợp tác với ngươi, thì ta tin rằng những nhà buôn vẫn còn đang quan sát kia sẽ lập tức có lòng tin với Đạo Thị của chúng ta, thậm chí còn không cần ngươi đến từng nhà tìm bọn họ, bọn họ sẽ chủ động đến tìm ngươi yêu cầu đi vào Đạo Thị…”
Diệp Quân gật đầu: “Còn gì nữa không?”
Trấn Nam Tuyết nói tiếp: “Mạng lưới quan hệ! Mạng lưới quan hệ của Trấn tộc ta rất khổng lồ, có sự giúp đỡ của chúng ta, Đạo Thị của ngươi muốn mở chợ có thể giảm thiểu rất nhiều phiền phức, không chỉ có thể việc ngươi muốn mở rộng quy mô của Đạo Thị cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều… Đương nhiên dù không có sự giúp đỡ của Trấn tộc chúng ta Diệp công tử vẫn có thể giải quyết những vấn đề này, nhưng cũng sẽ cần một khoảng thời gian nhất định, mà thời gian chắc chắn rất quý báu với Diệp công tử, đúng không?”
Diệp Quân cười đáp: “Đúng”.
Trong lòng Trấn Nam Tuyết hơi thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Khu vực Cổ Hoang…”
Trấn Nam Tuyết lắc đầu một cách dứt khoát: “Diệp công tử, về khu vực Cổ Hoang thì chúng ta không thể nào giúp ngươi được, vì nếu chúng ta giúp ngươi chẳng khác nào khai chiến trực tiếp với khu vực Cổ Hoang, mà nếu khai chiến với bọn họ sẽ chỉ có lợi cho nhà họ Thần mà thôi… Hơn nữa chúng ta cảm thấy khai chiến với khu vực Cổ Hoang vì Đạo Thị là một chuyện không đáng giá”.
Diệp Quân im lặng.
Trấn Nam Tuyết lại nói: “Nhưng chúng ta có thể âm thầm giúp đỡ ngươi”.
Diệp Quân cười hỏi: “Âm thầm?”
Trấn Nam Tuyết gật đầu: “Đúng thế, ví dụ như tin tình báo gì đó, ta tin Diệp công tử cần những điều này”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ”.
Trấn Nam Tuyết thầm thấy mừng rỡ: “Ngươi đồng ý rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
Trấn Nam Tuyết chớp mắt vì bất ngờ, cô ta không ngờ Diệp Quân lại đồng ý một cách sảng khoái như thế.
Diệp Quân nói: “Nam Tuyết cô nương, nếu muốn khôi phục Đạo Thị thì còn cần làm rất nhiều chuyện, mà cô biết đấy, ta còn phải xử lý phiền phức là khu vực Cổ Hoang, vì thế ta muốn cô tạm thời giúp ta quản lý Đạo Thị, cô thấy sao?”