Sắc mặt Nhị Nha chợt trở nên lạnh lùng, thấy thế người đàn ông vội nói: “Đương nhiên… là phải cảm ơn rồi…”
Dứt lời ông ta tháo nhẫn không gian xuống một cách miễn cưỡng, sau đó đưa cho Nhị Nha.
Nhị Nha nhận lấy nhẫn không gian rồi nhìn thoáng qua, cô bé nhất thời nhíu mày: “Sao ngươi lại nghèo thế?”
Mẹ kiếp?
Người đàn ông trợn tròn mắt tỏ vẻ khó tin, ngươi cướp của ta còn chê ta nghèo? Có còn thiên lý không vậy?
Lúc này Nhị Nha đột nhiên ném nhẫn không gian cho Diệp Quân bên cạnh: “Cho ngươi đấy”.
Diệp Quân chớp mắt, hắn nhìn thoáng qua nhẫn không gian, không ngờ bên trong lại có một Tổ Mạch!
Tổ Mạch!
Ngoài ra thì trong nhẫn còn có một vài món thần bảo, nếu mang ra ngoài bán chắc chắn có thể đổi lấy không ít Tổ Nguyên.
Diệp Quân nheo mắt vội vàng cất nhẫn không gian đi, cười tươi nói: “Cảm ơn Nhị Nha”.
Hắn không ngờ đến tìm Nhị Nha lại có thu hoạch lớn như thế.
Người đàn ông áo đen ở trước mặt Nhị Nha nhìn cô bé một cái, sau đó nói: “Ta… có thể đi rồi chứ?”
Nhị Nha xua tay: “Đi đi”.
Người đàn ông xoay người muốn chạy đi, nhưng lúc này Thần Dã kia chợt nói: “Đợi đã”.
Người đàn ông quay đầu nhìn Thần Dã với vẻ đề phòng.
Thần Dã cũng nhìn ông ta: “Ông đã bị nhốt ở nơi này bao lâu rồi?”
Người đàn ông trầm giọng nói: “Khoảng mười vạn năm”.
Mười vạn năm!
Nghe thấy lời của người đàn ông, Diệp Quân nheo mắt, không ngờ người này lại bị nhốt tận mười vạn năm!
Nếu hắn bị nhốt mười vạn năm, e rằng hắn sẽ phát điên luôn.
Thần Dã trầm giọng hỏi: “Có phải ông bị Yêu Hoàng năm đó phong ấn không?”
Yêu Hoàng!
Nghe thấy hai chữ này sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, trong mắt lộ vẻ kiêng dè.
Diệp Quân nhìn về phía Thần Dã: “Yêu Hoàng?’