Diệp Quân lắc đầu cười khẽ.
Tiểu Bạch!
Hắn biết Tiểu Bạch có chức năng tìm báu vật.
Lúc này đáy hồ đột nhiên hơi rung lên.
Thấy thế Diệp Quân nói: “Chúng ta xuống đó đi”.
Sau đó hắn biến thành một tia kiếm quang bay xuống đáy hồ.
Thần Dã thoáng do dự rồi cũng đi theo.
…
Sâu dưới đáy hồ này có một không gian khác, là một thế giới riêng biệt.
Trước một động phủ có một cô bé đang đánh lên trên cửa đá, phong ấn trên cửa đá rung lên rồi nứt ra, nhưng vẫn chưa hoàn toàn vỡ tan.
Thấy thế cô bé nhất thế hơi ngạc nhiên, vì thế cô bé lại đấm thêm một phát nữa.
Ầm!
Cửa đá lập tức vỡ tan.
Trong cửa đá là một hành lang sâu không thấy đáy.
Cô bé ôm tên nhóc màu trắng đi dọc theo hành lang, hai bên hành lang có vô số bùa chú màu máu.
Cô bé nhìn thoáng qua những bùa chú màu máu kia, sau đó chẳng thèm để tâm liếm kẹo hồ lô.
Mấy thứ xấu xa này chỉ khiến cô bé cảm thấy thân thiết hơn thôi.
Nhị Nha nhanh chóng dẫn Tiểu Bạch đi tới trước một cánh cửa, toàn bộ cánh cửa này có một màu đỏ như máu, tựa như làm bằng máu tươi, vô cùng kỳ quái.
Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó đánh ra một quyền.
Ầm!
Cú đấm khiến cánh cửa màu máu rung động dữ dội, xuất hiện vô số vết nứt, nhưng cũng không hoàn toàn vỡ tan.
Thấy cảnh này Nhị Nha hơi cau mày, lại đấm thêm phát nữa.
Oanh!
Cánh cửa kia lập tức biến thành tro bụi.
Cùng lúc đó những bùa chú màu máu bí ẩn ở xung quanh hành lang chợt bốc cháy rồi biến thành tro bụi.