Một khi người đàn ông trung niên này có ý đồ xấu, hắn sẽ lập tức bị kiếm Thanh Huyên cắn trả.
Lúc này, người đàn ông đột nhiên cười trả lại kiếm Thanh Huyên cho Diệp Quân: “Tiểu hữu, ta trả kiếm cho ngươi”.
Cuối cùng ông ta vẫn không chọn cướp kiếm!
Vì lý trí đã chiến thắng lòng tham.
Thiếu niên này có lai lịch không tâm thường, nếu giết người cướp kiếm thì dù thành công ông ta cũng sẽ tạo ra nhân quả vô cùng lớn. Hơn nữa thanh kiếm này khá đặc biệt, phải biết rằng khi nãy nếu không nhờ thiếu niên này lên tiếng, ông ta hoàn toàn không thể sử dụng được nó.
Vì thế dù rất động lòng nhưng ông ta vẫn kiềm chế được.
Giết người cướp kiếm sẽ để lại hậu hoạ khôn lường.
Không bằng kết bạn với hắn… Sau này nếu ông ta gặp cao thủ không thể chống lại nói không chừng còn có thể mượn dùng, thế chẳng phải tốt hơn sao.
Nghĩ vậy, chút tham lam cuối cùng trong đầu người đàn ông cũng biến mất.
Diệp Quân nhận lấy kiếm Thanh Huyên rồi hỏi: “Tiền bối xưng hô thế nào?”
Người đàn ông trung niên cười đáp: “Thần Dã”.
Diệp Quân gật đầu: “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ”.
Thần Dã cười rồi nói: “Tiểu hữu, còn ác thú và Linh Tổ kia…”
Diệp Quân nói: “Phiền tiền bối dẫn ta đi gặp họ”.
Thần Dã nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tiểu hữu, ngươi chắc chắn họ sẽ nể mặt ngươi chứ? Không giấu gì ngươi, con ác thú kia khá khó chịu, cô ta… rất thích chú ý đến nhẫn không gian của ta”.
Diệp Quân: “…”
Thần Dã lắc đầu cười khẽ: “Cho nên tiểu hữu đi gặp cô ta tốt nhất nên cất kiếm đi, nếu không có lẽ cô ta sẽ cướp đấy…”
Diệp Quân cười nói: “Không sao, chúng ta đi gặp họ đi”.
Thần Dã thấy Diệp Quân tự tin thế thì cũng không nói gì thêm: “Đi theo ta”.
Dứt lời ông ta xoay người rời đi.
Sau khi cất xác con chiến thú kia đi, Diệp Quân di chuyển, biến thành một tia kiếm quang đi theo ông ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!