Đạo lão nhân kinh hãi: “Các ngươi…”
Người đàn ông áo trắng kéo người phụ nữ váy trắng, cười nói: “Chúng ta đi thôi”.
Nói xong, hai người xoay người rời đi.
Sắc mặt Đạo lão nhân tái nhợt như tờ giấy trắng, khuôn mặt ngơ ngác…
. . .
Ở phía xa.
Hai người chậm rãi đi về phía cuối dãy núi.
Người đàn ông áo trắng yên lặng không nói gì cả.
Người phụ nữ váy trắng liếc nhìn người đàn ông áo trắng: “Không vui sao?”
Người đàn ông áo trắng cười nói: "Suốt dọc đường đi, hầu hết những người gặp trên đường đều không thân thiện lắm”.
Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Đánh một trận thì sẽ thân thiện ngay thôi”.
Người đàn ông áo trắng cười ha hả.
Đánh một trận!
Không thể không nói, cách này rất bạo lực, nhưng cũng vô cùng hiệu quả.
Người đàn ông áo trắng không còn đắn đo vấn đề này nữa, ông ấy lôi kéo người phụ nữ bên cạnh, chậm rãi đi về phía dãy núi xa, một lúc sau đã biến mất trong dãy núi mênh mông.
. . .
Bên trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân lẳng lặng đứng ở một nơi trên đỉnh núi, cuối tầm nhìn của hắn ở trên những đám mây, một cô bé đang cầm kiếm đi tới.
Chính là Lâm Bảo Mỹ!
Lâm Bảo Mỹ không ngừng xuyên qua từng tầng mây, khi thì bay vút lên trời, khi lại lao lên đỉnh, rồi lao thẳng xuống, xuyên qua những đám mây, chơi đùa rất vui vẻ.
Trên đỉnh núi, trên mặt Diệp Quân nở nụ cười, Lâm Bảo Mỹ đã lĩnh hội được thuật ngự kiếm.
Điều đáng nói là Lâm Bảo Mỹ đã lĩnh hội được kiếm ý chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không những vậy, cô bé này hiện đã bắt đầu tiếp xúc với vực...