Vì lúc này kiếm đạo của Diệp Quân đã mạnh hơn trước rất nhiều, thế nên khi hắn lại thi triển chiêu thức thời không chồng chéo, uy lực mạnh hơn trước kia gấp mười lần.
Nhất là bây giờ hắn còn có Ngao Thiên Thiên hỗ trợ.
Một nhát kiếm…
Ầm!
Kiếm quang nổ tung trước mặt hai người, hai người đồng thời lùi về sau cả nghìn trượng
Sau khi dừng lại, Vương Ám nhìn Diệp Quân ở phía xa, phấn khích nói: “Đúng là yêu nghiệt, xem ra nhà họ Vương ta vẫn đánh giá thấp ngươi rồi, không ngờ ngươi lại có khả năng đánh nhau với cường giả Tổ Cảnh”.
Diệp Quân lạnh lùng nhìn Vương Ám: “Tiếp tục”.
Vương Ám bật cười: “Ta muốn đánh hội đồng”.
Dứt lời, ông ta dẫn theo mười hai cường giả cảnh giới Đế Quân bên cạnh lao đến chỗ Diệp Quân.
…
Chọn đánh hội đồng!
Sở dĩ Vương Ám muốn đánh hội đồng là vì ông ta nhận ra thực lực của thanh niên kiếm tu trước mặt này mạnh hơn ông ta nghĩ rất nhiều.
Tuổi còn trẻ như thế mà đã có thể đánh nhau với cường giả Tổ Cảnh, quả thật là khó bề tưởng tượng.
Thế nên để không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông ta quả quyết muốn đánh hội đồng.
Giết hắn trước!
Còn võ đức gì đó chỉ là gió thoảng mây bay thôi.
Thấy Vương Ám muốn đánh hội đồng, ánh mắt Diệp Quân cách đó không xa bỗng trở nên lạnh lùng, nhưng cũng không bất ngờ nhiều vì hắn đã đoán trước được.
Bây giờ, Diệp Quân cũng quyết định không nương tay.
Ầm…
Bốn luồng khí tức đáng sợ bỗng lao ra từ trong người Diệp Quân.
Chính là Mộc Nguyên, Diệp An và hai thần tướng.
Ngay khi bốn người Mộc Nguyên lao ra, sắc mặt Vương Ám thay đổi, hoảng hốt nói: “Ngươi…”
Mộc Nguyên đứng đầu xông đến trước mặt ông ta, sau đó vung tay tát một bạt tai đau điếng.
Cảm nhận được khí tức của Mộc Nguyên, Vương Ám kinh hãi, vì khí tức Mộc Nguyên mạnh hơn ông ta, ông ta không dám sơ suất, vung tay phải lên, trên cánh tay phải bỗng xuất hiện một bộ bao cổ tay màu vàng sẫm, ngay sau đó ông ta ra sức đánh một đòn về phía trước.
Quyền mang vạn trượng.
Ầm!
Quyền mang vừa xuất hiện đã lập tức vỡ vụn, ngay sau đó Vương Ám bị văng ra xa cả ngàn trượng, thời không xung quanh đều sụp đổ, cùng lúc đó bao cổ tay trên cánh tay phải của ông ta cũng tan tác.
Sau khi dừng lại, Vương Ám ngẩng đầu nhìn Mộc Nguyên, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi: “Ngươi…”
Mộc Nguyên không nhiều lời, lập tức biến thành một luồng thần quang đánh về phía Vương Ám, trong mắt ông ta đằng đằng sát khí
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!