Lúc này Trấn Thiên cảm thấy khổ sở thật sự, vì người phụ nữ đó để lại kiếm khí trong người gã, kiếm khí đó không làm tổn thương đến tính mạng của gã nhưng lại trấn áp gã.
Chỉ cần động đậy thì gã sẽ phải chết.
Thế nên gã không dám động.
Ngay lúc này Diệp Quân ở một bên bỗng bước đến trước mặt Trấn Thiên, hắn nhìn Trấn Thiên, cảm thấy hơi khó hiểu vì hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc trong người Trấn Thiên.
Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Diệp Quân, Trấn Thiên nhíu mày: “Nhìn gì mà nhìn?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có phải trong người ngươi có một luồng kiếm khí?”
Trấn Thiên sửng sốt, sau đó nói: “Sao ngươi biết…”
Có thật!
Diệp Quân nhìn Trấn Thiên: “Người ra tay với ngươi trông thế nào?”
Trấn Thiên nhíu mày, không vui nói: “Có liên quan gì đến ngươi?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vậy thì ngươi cứ quỳ tiếp đi”.
Nói rồi hắn dẫn Diệp An xoay người đi.
Mộc Nguyên đó lạnh nhạt nhìn Trấn Thiên: “Đã nhiều năm trôi qua mà ngươi vẫn ngu ngốc như thế, đáng đời, cho ngươi quỳ ở đó”.
Trấn Thiên: “…”
Thấy mấy người Diệp Quân đi định, Trấn Thiên do dự rồi nói: “Bà ta mặc một bộ váy trắng”.
Váy trắng!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!